Edit: Ngự Chi Tuyệt
Triệu Văn Ngạn nhìn thanh niên vừa xa lạ lại vừa quen thuộc trước mặt, ngồi bất động hồi lâu mới khàn giọng hỏi: "Cậu phẫu thuật thẩm mỹ à?" – Nhưng khi vừa dứt lời y lại thầm lắc đầu, phủ định suy đoán này.
Không, người nọ không phẫu thuật thẩm mỹ, vẫn là gương mặt đó, vẫn là ngũ quan đó, chẳng qua các đường nét đã trở nên mềm mại và trong trẻo hơn rất nhiều, thật ra thay đổi lớn nhất chính là đôi con ngươi kia, chúng đen hơn, thuần khiết hơn và thâm thúy hơn, khác biệt với tất cả mọi người trên thế giới. Chỉ một đôi mắt đó, khi đặt bên cạnh thanh niên nọ, lại có thể hoàn toàn đảo lộn tất cả những ấn tượng mà Phạn Già La đã để lại cho người khác, như thể lột xác sống lại vậy.
"Cậu tên gì?"
- Triệu Văn Ngạn không dằn được nội tâm kích động.
"Anh muốn nói gì?"
- Phạn Già La lấy cây bút ghi âm khỏi tay y, cầm trong tay mà đùa nghịch, đôi mắt hơi toát vẻ tò mò càng thiêu đốt người ta hơn lúc trước.
Triệu Văn Ngạn hệt như bị phỏng, cơ thể đang không nhịn được mà nghiêng về phía hắn lập tức lùi lại, nắm chặt tay lái nói: "Cậu mở bút ghi âm lên đi, những lời tôi sắp nói rất quan trọng với Phạn Già La."
- Y nhanh chóng liếc đối phương một cái, nói thêm: "Các cậu dùng chung một cơ thể, nên những lời này hiển nhiên cũng rất quan trọng với cậu."
Phạn Già La chỉ mất vài giây đã thành thạo việc sử dụng bút ghi âm, sau khi bấm nút ghi âm thì khẽ cười, nói: "Anh nói đi, tôi nghe đây."
Tiếng cười mềm mại nhẹ nhàng lại hơi khàn khàn vang vọng trong xe, chạm vào màng nhĩ của Triệu Văn Ngạn gây ngứa ngáy. Y cố nén ý định ngoáy lỗ tai lại, chậm rãi dặn dò từng câu từng chữ: "Tôi vốn không muốn quan tâm đến cậu..."
- Ý thức được người trước mặt không phải là người mình ghét nọ, y lập tức đổi giọng, nói: "... Không muốn quan tâm chuyện vớ vẩn của Phạn Già La, nhưng khi nghe cậu bị cảnh sát bắt, Phạn Khải Toàn cứ luôn miệng nhờ tôi nhất định phải bảo lãnh cậu ra.
Đúng rồi, cậu biết Phạn Khải Toàn phải không?"
Phạn Già La mỉm cười gật đầu: "Tôi biết, anh ta vốn là một người không nên tồn tại."
Triệu Văn Ngạn cho rằng ấn tượng này là do nhân cách chính để lại cho nhân cách phụ, mặc dù nghe không thuận tai, nhưng cũng không sai —— đối với Phạn Già La mà nói, quả thực Phạn Khải Toàn vốn là một người không nên tồn tại.
"Đừng mang thái độ thù địch với anh ta, việc đối đầu với anh ta... Không có lợi gì cho các cậu đâu."
- Triệu Văn Ngạn thận trọng cảnh cáo.
"Anh ta là người như thế nào?"
- Phạn Già La hơi nghiêng đầu, trong mắt lóe lên vẻ hứng thú.
Triệu Văn Ngạn lấy ra một bao hồ sơ: "Anh ta khác xa cậu. Khi cậu vẫn còn ngồi trong lòng Phạn phu nhân làm nũng, thì anh ta đã lăn lộn trên phố New York rồi. Bởi vì gia cảnh nghèo khó, những năm đầu anh ta rất khổ sở, gần như làm đủ mọi công việc. Nhưng anh ta là một thiên tài, không chèn ép được, chỉ cần được cho một cơ hội thích hợp là có thể một bước lên trời.
Anh ta chỉ lớn hơn cậu 6 tuổi, nhưng đã sáng lập ra một công ty đầu tư mạo hiểm, những dự án đầu tư do anh ta lãnh đạo đều có tỷ lệ thành công là 100%, lãi suất thu được còn tăng gấp đôi, được mệnh danh là "Bàn tay vàng" ở phố Wall, ngay cả những vị nổi danh là cá sấu quốc tế cũng không phải là đối thủ của anh ta. Cậu không tưởng tượng nổi lượng nhân mạch và tài sản mấy năm nay anh ta tích lũy được đâu, Phạn gia trong mắt anh chẳng là cái đinh gì cả, cậu thì lấy cái gì để đấu với anh ta đây?"
Triệu Văn Ngạn nhanh chóng liếc Phạn Già La một cái, tiếp tục nói: "Chỉ cần cậu không đụng đến Phạn Khải Toàn, thì anh ta sẽ không đối phó cậu. Anh ta không thích dồn mọi thứ vào đường cùng như Phạn Lạc Sơn. Dù sao cậu cũng là em trai trên danh nghĩa của anh ta, để đẹp mặt nhau, anh ta cũng phải cho cậu sống như một con người. Đây là chi phiếu và bất động sản anh ta cho cậu, nếu cậu muốn ở lại Bắc Kinh thì đừng gây rắc rối cho anh ta.
Có điều, tôi nghĩ cậu nên ra nước ngoài đi, Trung Quốc đã không còn chỗ cho cậu dung thân rồi."
Phạn Già La mở bao hồ sơ ra, thấy bên trong có một tờ chi phiếu 5 triệu và một giấy chứng nhận bất động sản.
Triệu Văn Ngạn nhìn chằm chằm gò má của hắn, nói: "Vị trí của căn biệt thự này rất tốt, chắc có thể bán được hơn 20 triệu. Cậu còn thiếu công ty 80 triệu tiền vi phạm hợp đồng, mấy nhà quảng cáo cũng đang định kiện cậu, bắt cậu bồi thường. Tôi khuyên cậu đừng chỉ nhìn lợi ích trước mắt, bán biệt thự bán lấy được một ít tiền rồi nói, không thì ngay cả biên giới cậu cũng không ra khỏi đâu."
Nhớ tới một đống lệnh triệu tập tòa án đưa tới, cuối cùng Phạn Già La cũng cảm nhận được một ít phiền não của phàm phu tục tử. Nhưng hắn không có ý định bán tài sản, chỉ lễ phép gật đầu: "Hôm nay đã làm phiền anh rồi, tôi rất cảm ơn. Nếu Phạn Khải Toàn về nước, anh hãy thay tôi nói lời cảm ơn với anh ta."
"Không cần cảm ơn, cậu nghe lọt lời tôi nói là được."
- Triệu Văn Ngạn lại lái xe ra đường, nhưng sự chú ý vẫn không cách nào dời khỏi người Phạn Già La. Trông tính cách của cậu rất ôn hòa, con người cũng rất lễ độ, nói chuyện hay cư xử đều lộ ra vẻ lịch thiệp, giống như đã được giáo dục rất tốt. Nói thật, so với Phạn Già La trước kia thì cậu càng giống một thiếu gia nhà giàu hơn.
Không khí trong xe rất yên tĩnh, cũng rất thoải mái, đến nỗi nếp nhăn nơi ấn đường của Triệu Văn Ngạn cũng giãn ra không ít. Y lái xe đến tiểu khu Vịnh Ánh Trăng, nhìn chằm chằm cánh cổng đen ngòm kia, đang định nói chỗ này không phải nơi thích hợp để ở, tốt nhất là cậu nên sớm chuyển nhà đi, thì điện thoại chợt reo lên.
Phạn Già La mở cửa xe, mỉm cười nói tạm biệt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!