Chương 21: Thần

Editor: Ngự Chi Tuyệt

Luật sư mới đến đánh Trang Chân không kịp trở tay, nhưng luật pháp có quy định, y không thể không thả người.

Mở cửa phòng thẩm vấn ra, y trầm giọng nói: "Phạn Già La, cậu có thể đi."

"Cảm ơn sếp Trang."

- Phạn Già La khẽ khom người, thái độ hết sức ôn hòa lễ độ. Khi hắn đi sượt qua Trang Chân, đối phương chợt nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của hắn, nghiêm nghị mà nói từng câu từng chữ: "Cho dù ngoài miệng cậu nói dễ nghe thế nào, nhưng tôi biết rõ cậu, cậu không hề dốc toàn lực ngăn cản những vụ án này. Chỉ cần cậu muốn, cậu có trăm ngàn biện pháp để chúng tôi tin lời báo án của cậu.

Đúng không?"

Phạn Già La hơi nhướng lông mày, không trả lời mà hỏi ngược lại: "Sếp Trang, anh hiểu hai từ công lý như thế nào?"

Trang Chân theo bản năng mà suy ngẫm, nhưng không đợi y trả lời, Phạn Già La đã đưa ra đáp án gần giống với điều y muốn nói: "Đối với anh, công lý chính là luật pháp."

Không sai, luật pháp đồng nghĩa với công lý, điều này chắc chắn là quan điểm chân thật nhất của Trang Chân.

Phạn Già La chợt ghé sát vào vành tai y, chậm rãi nói: "Đối với tôi, công lý là thiện có thiện quả, ác có ác báo. Mỗi người đều phải chịu trách nhiệm với những chuyện mình đã làm, cho dù những tội lỗi đó luật pháp không thể ràng buộc tới được, anh nói có đúng không?"

- Hắn mím môi mà cười, hai mắt đen nhánh mờ mịt một làn sương mù, trông quỷ mị lại khó lường.

Trang Chân lùi về sau một bước dài, rất muốn mạnh mẽ chà xát lỗ tai tê dại và khuôn mặt đã nổi đầy da gà của mình, nhưng lại gắng gượng chịu đựng. Y lạnh lùng cứng rắn mà nói một câu "Cậu đi đi", rồi sau đó chạy trối chết.

Phạn Già La đi theo vị luật sư có tiếng nọ rời khỏi phòng thẩm vấn, đi ra đại sảnh bên ngoài.

Một người đàn ông vóc dáng cao lớn đang đứng chờ ở cửa. Y đứng nghiêng một bên, má trái đối diện với nắng chiều màu da cam, má phải tránh trong ánh sáng mịt mờ, trong tay kẹp một điếu thuốc lá nhưng vẫn chưa được châm, tuy là dáng vẻ chờ đợi, nhưng lại tao nhã và trang trọng. Y chau mày, trông tâm trạng như đang không tốt, nhưng vẻ lo lắng đó lại hoàn toàn không tổn hại gì tới sự tuấn mỹ của y.

Chỉ vì sự tồn tại của y mà nơi cửa chật chội đơn sơ nọ chợt nổi bật lên như một tòa cung điện. Y chính là người trong lòng mà Phạn Già La trước kia cầu nhưng không được, yêu cũng không thể, hận cũng không dám

- Triệu Văn Ngạn, ông chủ của công ty giải trí Tinh Huy, đồng thời cũng là người đàn ông nắm giữ toàn bộ huyết mạch giới giải trí.

Theo lý mà nói, chỉ sợ y tránh Phạn Già La còn không kịp, sao có thể rảnh rỗi lo chuyện bao đồng.

Trên thực tế, thấy người tới bảo lãnh Phạn Già La là Triệu Văn Ngạn, cục trưởng phân cục cũng không khỏi sợ hết hồn.

Nhưng Phạn Già La lại không kinh ngạc chút nào, chỉ khẽ gật đầu với Triệu Văn Ngạn coi như chào hỏi, sau đó đi tới quầy tiếp tân lấy hộp quà mình gửi trong tủ đồ.

"Lần trước nhờ cô giúp đỡ, tôi thật sự rất cảm kích, đây là chút quà nho nhỏ, mong cô hãy nhận lấy."

- Phạn Già La xoay người, hai tay đưa hộp quà qua.

Liêu Phương bị hắn chặn đường, trước tiên là kinh ngạc trợn mắt, sau đó vội vàng khoát tay: "Không không không, cậu đem về đi, trong cục chúng tôi có quy định không được nhận quà của người dân! Quan hệ của chúng ta là cảnh sát và nghi phạm, thật sự không thích hợp tặng quà cho nhau đâu!"

Phạn Già La nhếch môi khẽ cười: "Cô nghĩ nhiều rồi, trong này chỉ là một cây dù thôi, coi như tôi đền cho cô. Cây dù lần trước đã dính đầy trứng gà rồi, cho dù có rửa sạch thì sao tôi có thể không biết xấu hổ mà trả lại cho cô chứ? Cô đáng được nhận thứ tốt hơn."

Lúc Phạn Già La sốc người khác thì có thể khiến người ta tức chết, nhưng lúc lấy lòng thì lại có thể tâng bốc đến nỗi người ta vui như mở cờ trong bụng. Gương mặt của hắn vốn dịu dàng ấm áp, lúc cười lên lại rực rỡ như ráng chiều, khiến Liêu Phương hoàn toàn không đỡ được. Vì vậy, cô đưa tay nhận lấy hộp quà trong vô thức, lúc hoàn hồn thì người nọ đã mang Triệu Văn Ngạn và luật sư rời đi, bóng người thon dài dần dần bị nắng chiều nuốt mất.

Thành viên tổ trọng án đã sớm xem qua những video thẩm vấn kia, bọn họ vô cùng tò mò về vị thần Phạn Già La này, nhưng vì cảnh phục trên người nên không tiện đến hóng chuyện. Chờ Phạn Già La đi khỏi, những người này mới nháo nhào chen chúc đến bên cửa sổ nhìn lén bóng lưng của hắn, trong ánh mắt chứa đầy vẻ thắc mắc, nghi ngờ, và thậm chí là kính sợ.

Trang Chân đập một xấp tài liệu dày cộm xuống bàn, nghiêm nghị quát: "Nhìn cái gì mà nhìn, rảnh rỗi không có gì làm phải không? Nếu không phá được vụ án này thì cả đội một chúng ta đều bị ghi lỗi nặng!"

Nhớ tới vụ án giết người liên hoàn không có chút manh mối kia, các tổ viên lập tức ỉu xìu, không tiếp tục hóng chuyện Phạn Già La nữa.

Liêu Phương nhân cơ hội này mở hộp quà ra, thấy bên trong quả nhiên là một cây dù trắng tinh, tuy là nhãn hiệu lớn, nhưng giá cũng không đắt, tức khắc thì thở phào nhẹ nhõm. Mấy nữ cảnh sát xúm lại, nhỏ giọng nói: "Phương Phương, cho tôi xem Phạn Già La tặng gì với."

"À, là dù thật nè. Mấy chục đồng thôi, cũng không đắt."

"Hắn cũng biết chừng mực nha."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!