Chương 50: Bạn trai

Ngày Hà Đông Phàm từ Bắc Đô trở về Ngọc Hòa là thứ Năm, vừa xuống máy bay, cậu đã gọi điện cho Ninh Hân.

Lúc đó Ninh Hân chuẩn bị tan làm, đang băn khoăn không biết tối nay ăn gì.

Từ khi Hà Đông Phàm về Bắc Đô, cô thực sự chỉ ăn uống qua loa cho xong mỗi bữa.

Cô cũng từng nghĩ sẽ ăn một bữa đàng hoàng, hơn nữa hiện tại cô sống ngay gần Đại học Ngọc Hòa, khoảng cách không phải là vấn đề.

Nhưng mỗi lần chuẩn bị ra ngoài cô lại nghĩ, một mình thì thôi vậy.

Đúng lúc này Hà Đông Phàm gọi điện rủ đi ăn tối, Ninh Hân liền đồng ý ngay.

Họ hẹn nhau ở phía Tây thành phố, Ninh Hân chưa xuống xe buýt đã nhìn thấy Hà Đông Phàm đứng đợi ở bến xe qua khung cửa sổ.

Cậu mặc một chiếc áo sơ mi kaki rộng rãi kiểu công sở, quần short túi hộp, đi đôi giày thể thao màu đen trắng.

Balo đeo hờ hững trên vai phải, tay phải đút túi quần, tay trái kéo một chiếc vali nhỏ.

Dáng đứng lười nhác, thoải mái.

Cậu cắt tóc rồi, gương mặt sắc nét càng thêm phần gọn gàng.

Không có biểu cảm gì trên mặt, các đường nét hiện lên cứng cáp, kết hợp với chiều cao và dáng vóc vượt trội, trông rất ngầu và đầy khí chất.

Ninh Hân bị người khác va nhẹ, bất giác hoàn hồn, bước xuống xe buýt.

Xuống xe, cô nhìn lại.

Hà Đông Phàm lúc này đứng thẳng người, khóe miệng khẽ nhếch, để lộ chiếc răng khểnh.

Ninh Hân bất giác mỉm cười, vừa đi đến vừa nhìn vali của cậu: "Em chưa về trường à?"

Hà Đông Phàm khẽ xoay ngón tay, vali trong tay cậu linh hoạt xoay một vòng: "Những thứ này là em mang cho chị."

"Cho chị?"

"Một ít đồ ăn, cái này… bà ngoại em bảo mang cho chị."

Ninh Hân ngỡ ngàng, đặt tay lên ngực cảm kích nói ngay: "Vậy em gọi cho bà đi, để chị cảm ơn bà."

Hà Đông Phàm nghiêng người, ngẩng đầu nói nhẹ: "Trên núi sóng yếu, chúng ta đi ăn trước đi."

Ninh Hân tạm gác lại.

Hôm nay họ ăn lẩu, lẩu thịt thỏ, thịt mềm mịn, kết hợp với nước sốt tỏi ớt xanh đặc chế, khiến người ta dù trong mùa hè nóng nực cũng cảm thấy thèm thuồng.

Ăn xong họ lên xe buýt trở về, Ninh Hân ngồi ở hàng cuối, cạnh cửa sổ.

Lúc này màn đêm buông xuống, bóng tối không thể che lấp sự nhộn nhịp của thành phố, ngoài cửa sổ là ánh đèn neon lấp lánh chạy ngược.

Ninh Hân ăn no căng, trong lòng có một cảm giác mãn nguyện khó tả. Cô khẽ cong khóe mắt nhìn ra ngoài một lát, rồi đột nhiên quay đầu gọi: "Hà Đông Phàm."

Cô vừa lúc đối diện ánh mắt của Hà Đông Phàm.

Hà Đông Phàm thản nhiên thu ánh mắt lại, nhìn thẳng về phía trước. Ánh đèn ngoài cửa sổ chiếu lên đường nét nghiêng sắc sảo của cậu, môi cậu khẽ động: "Sao vậy?"

Ninh Hân lại nhắc: "Gọi cho bà ngoại em đi."

Làm sao mà chuyện này chưa qua được?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!