Hà Đông Phàm về đến ký túc xá liền nhắn tin cho Ninh Hân.
Cô không trả lời.
Hà Đông Phàm đã quen rồi, những tin nhắn kiểu này không có câu hỏi, cô thường không hồi âm.
Tâm trạng cậu rất tốt, lấy găng tay đấm bốc ra, đeo vào tay đấm vào không khí.
Một lúc sau, cậu chợt nghĩ ra điều gì đó, đứng cạnh giường của Giang Tâm, đeo găng tay gõ hai cái vào giường "Lão Giang, hỏi cậu chút."
Giang Tâm tháo tai nghe, cầm kính bên gối đeo vào "Cậu nói đi?"
"Tôi hỏi này." Hà Đông Phàm nói, "Tôi muốn tặng cô giáo Ninh một món quà, cậu có gợi ý gì không?"
Giang Tâm không suy nghĩ, trả lời luôn "Hoa!"
Tầm thường quá! Hà Đông Phàm không hài lòng với câu trả lời này, lại đi đến giường của Lý Bạch Tử.
Cậu chưa kịp mở miệng, Lý Bạch Tử đã nghiêng người, một tay chống đầu tự tin trả lời ngay "Con gấu bông cao một mét đó, lần trước tôi thấy con gái ôm nó."
Hà Đông Phàm vẫn không hài lòng "Thứ này chẳng có ý nghĩa gì cả."
Lý Bạch Tử tức giận "Cút cút cút! Bọn tôi đâu có bạn gái, cậu hỏi ý kiến bọn tôi làm gì, có ích gì chứ!"
Cái này, nói cũng đúng.
Hà Đông Phàm suy đi tính lại, cậu thấy, vẫn phải tham khảo ý kiến con gái. Cậu cắn găng tay bên phải xuống, lấy điện thoại gọi cho Giang Vận. Nói thật, đã lâu không thấy cô ấy nhảy nhót rồi.
Điện thoại vừa gọi đi, vang lên giọng nữ máy móc "Số điện thoại bạn gọi tạm thời không thể kết nối, vui lòng đợi…"
Hà Đông Phàm cúp máy, lại gọi một cuộc nữa, vẫn kết quả như vậy.
Giang Tâm thấy Hà Đông Phàm vẫn còn đeo một bên găng tay, nhắc "Còn mười mấy phút nữa tắt đèn rồi."
Hà Đông Phàm đặt điện thoại xuống, lau chùi găng tay cẩn thận bỏ vào túi đựng rồi đi tắm.
Cậu vừa tắm xong thì đèn tắt, cậu hét "Bật đèn pin lên!"
Giang Tâm mò mẫm một lúc không tìm thấy, thôi không tìm nữa bèn bật đèn điện thoại "Chỉ có cái này."
Hà Đông Phàm mò mẫm trong bóng tối tìm được điện thoại, rồi leo lên giường. Cậu lại gọi cho Giang Vận, vẫn là "không thể kết nối".
Cậu nhíu mày, nghĩa là sao?
Nhưng cậu không có thời gian suy nghĩ nhiều, vì đã đến giờ tâm sự đêm khuya.
Giang Tâm lên tiếng trước "Lão Hà, cậu theo đuổi người ta thế nào rồi?"
Hà Đông Phàm lập tức nhớ đến hôm nay bị Ninh Hân vồ lấy, mang theo nụ cười mãnh liệt "Cũng được."
Lý Bạch Tử "Được thế nào?"
Hà Đông Phàm gác chân trên giường, những chuyện đó cũng không tiện nói bừa, nên chọn một chuyện có thể nói "Hôm nay đi xem phim."
"Chỉ xem phim mà đã làm cậu đắc ý thế?"
Hà Đông Phàm chất vấn tận tâm "Thế cậu đã từng đi xem phim một mình với con gái chưa?"
Lý Bạch Tử tặc lưỡi "Được rồi! Coi như tôi chết!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!