Chương 42: Đàn ông mạnh mẽ, đây!

Trong tiếng cười rộn rã, Ninh Hân khẽ đưa tay che miệng, nghiêng đầu nhìn Hà Đông Phàm và nói nhỏ: "Anh ta ngố quá!".

Hà Đông Phàm "…"

Cậu thu hồi ánh nhìn, ngồi thẳng lưng một cách cứng nhắc và thầm thở dài, không đáp lại lời cô. Nụ cười của Ninh Hân nhạt dần: "Em không thích xem phim hài sao?"

"Không phải"

"Vậy sao em không xem?"

Hà Đông Phàm cảm thấy ý đồ xấu của mình bị bắt quả tang, liền biện minh: "Đang… đang xem mà, không phải là… "

Cậu chợt nghĩ ra một lý do "Không phải đang lấy đồ ăn sao?" Vừa nói cậu vừa đưa tay vào túi vải, bất chợt chạm phải tay Ninh Hân. Tay cô rất nhỏ nhắn, xương tay mảnh mai, cậu có thể nắm trọn được.

Hà Đông Phàm cũng không biết dây thần kinh nào bị đứt mà một lúc không buông tay ra.

Ninh Hân hơi bối rối, xoay cổ tay: "Đây là tay chị."

Ngay lập tức, Hà Đông Phàm như bị lò xo bật ngược, vội vàng rụt tay lại. Đầu óc cậu rối bời, cảm thấy không khí nơi đây ngột ngạt khó thở.

Cậu đứng dậy, cúi người: "Em đi vệ sinh."

Ninh Hân dịch chân để cậu đi. Cô nghĩ, có lẽ cậu thật sự không thích xem phim hài, trông quá gượng gạo.

Khi Hà Đông Phàm từ nhà vệ sinh trở về, phim đã gần kết thúc.

Cậu ngồi xuống, Ninh Hân theo phản xạ quay sang nhìn cậu. Dưới ánh sáng chập chờn, gương mặt góc cạnh của cậu trông như tác phẩm thạch cao trong triển lãm nghệ thuật. Những giọt nước đọng trên vài sợi tóc mai, cung mày tự nhiên sâu, sống mũi cao thẳng, đường hàm săn chắc rõ nét…

Ninh Hân bị tiếng cười vang trong rạp thu hút, thu hồi ánh nhìn, chú ý quay lại màn bạc.

Khi phim kết thúc, đèn trong rạp bật sáng, nhạc vui nhộn vang lên, màn hình xuất hiện danh sách ekip sản xuất, và các diễn viên chính bắt đầu nhảy múa vui vẻ. Khán giả lần lượt rời rạp.

Ninh Hân vẫn ngồi yên, cúi đầu cẩn thận tách sợi trắng trên quả quýt: "Đợi mọi người đi hết rồi chúng ta đi."

Hà Đông Phàm "ừm" một tiếng, liếc nhìn sang: "Được."

"Lát nữa em muốn ăn gì không?"

Hà Đông Phàm hơi lộ răng khểnh: "Đây không phải là địa bàn của chị sao?" – ý là để chị quyết định.

Ninh Hân nghĩ cũng phải, không phản đối, cho một múi quýt vào miệng: "Ăn lẩu xiên nướng được không? Lẩu xiên nướng tự chọn."

"Được."

Thấy người đi gần hết, Ninh Hân nhét cả ba múi quýt còn lại vào miệng, má phồng lên: "Đi thôi." Đồng thời, cô thu dọn đồ vào túi vải, định xách đi.

Hà Đông Phàm nhanh tay hơn xách túi đứng dậy, "cạch" một tiếng ghế tự động thu lại. Cậu cúi mắt: "Để em xách."

Về hành động luôn giúp người khác xách đồ của Hà Đông Phàm, Ninh Hân muốn khen ngợi cậu. Nhưng lúc này miệng cô đang ngậm đồ, nên chỉ cười với cậu để thể hiện sự tán thưởng với hành động của cậu.

Dễ thương quá, Hà Đông Phàm nghĩ vậy. Cậu khẽ ho một tiếng: "Đi thôi."

Hai người đi ra khỏi rạp, cầm mã vạch đến tủ gửi đồ lấy đồ rồi đi ăn xiên nướng.

Quán lẩu xiên nướng này là quán có tiếng lâu năm, làm ăn rất đông khách, mới chỉ gần 6 giờ mà đã kín chỗ. Ninh Hân và Hà Đông Phàm khá may mắn, ngồi được bàn trống cuối cùng.

Ninh Hân: "Cùng đi tủ thức ăn chọn món nhé, xem em muốn ăn gì."

Hà Đông Phàm đi theo sau, chủ động cầm khay đựng thức ăn theo sau Ninh Hân.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!