"Cậu thích người ta, nhưng người ta có thích cậu không?"
Câu hỏi này chẳng khác gì một nhát dao đâm thẳng vào Hà Đông Phàm.
Hà Đông Phàm im lặng vài giây, không biểu lộ cảm xúc, giọng điệu bình thản:
"Liên quan gì đến cậu!"
"Thì đúng là chẳng liên quan đến tôi." Giang Tâm cười hai tiếng, trêu chọc:
"Chỉ là thấy cậu ở ký túc xá như lên cơn, rảnh rỗi quá thôi!"
Hà Đông Phàm khó chịu "chậc" một tiếng, tỏ ý bảo dừng lại.
Nhưng Giang Tâm vẫn cười đầy hứng thú, không hề kiềm chế:
"Tôi tò mò chút, cậu thích cô ấy vì điều gì? Chỉ vì xinh đẹp thôi à?"
Hà Đông Phàm suy nghĩ nghiêm túc, rồi lắc đầu:
"Không biết."
Cậu thực sự không biết mình thích cô ấy vì điều gì, không cách nào diễn tả được, nhưng chắc chắn không chỉ vì xinh đẹp.
Bởi vì cậu nghĩ, giả sử cô ấy không xinh đẹp, cậu vẫn sẽ thích cô ấy.
Mà giả sử này vốn không có khả năng.
Vì cô ấy thực sự rất xinh đẹp.
Giống như một miếng bánh thạch pha lê nhỏ.
Giang Tâm lại hỏi:
"Thế cậu định theo đuổi cô ấy thế nào?"
Theo đuổi?
Chuyện này Hà Đông Phàm không có kinh nghiệm, cũng chẳng có kế hoạch gì.
Giang Tâm lắc đầu:
"Theo lời cậu nói, cô ấy từng là gia sư của cậu. Tôi đoán, có khi cô ấy còn chẳng xem cậu là người đồng trang lứa."
Câu này như một chậu nước lạnh dội thẳng vào Hà Đông Phàm.
Cậu không muốn tiếp tục lằng nhằng, ngồi thẳng dậy, với lấy điện thoại trên bàn.
Có tin nhắn chưa đọc.
Là từ Ninh Hân.
Cậu mở ra.
"Hôm nay cảm ơn em đã giúp chị phát tờ rơi, và cũng cảm ơn chiếc áo khoác của em. Khi nào em rảnh, chị sẽ trả lại áo cho em nhé? Còn nữa, chúc mừng sinh nhật 21 tuổi! Nếu em ở Ngọc Hòa có việc gì cần giúp, cứ nói với chị, không cần khách sáo."
Nội dung và giọng điệu tin nhắn này…
Liên tưởng đến những lời vừa rồi của Giang Tâm…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!