Chương 3: Sao mày không chết đi

Sau bữa cơm, Ninh Hân rửa chén còn Thịnh Dực ra ngoài mua một ổ khóa đơn giản và lắp vào cửa cho cô.

Anh nói, như vậy thì lần sau chủ nhà sẽ không thể tự tiện vào nữa.

Khi lắp xong ổ khóa thì trời đã tối đen, Thịnh Dực phải trở về ký túc xá.

Mẹ Ninh đã ngủ say nên Ninh Hân tiễn anh ra ngoài.

Dọc theo con mương, họ bước ra phía ngoài. Khu vực này vào ban đêm không có đèn đường, chỉ dựa vào ánh sáng từ công trường gần đó. Lúc này công trường đã ngừng hoạt động, không còn tiếng ồn và khói bụi mù mịt.

Họ nắm tay nhau đi trên con đường trải đầy cát sỏi dưới ánh trăng, bước chân vang lên tiếng "sột soạt".

Được Thịnh Dực nắm tay, lòng Ninh Hân có cảm giác an ổn không thể diễn tả.

Thịnh Dực dừng lại: "Được rồi, em về đi."

Ninh Hân gật đầu.

Thịnh Dực xoa nhẹ sau đầu cô, cúi xuống nhìn cô: "Có chuyện gì thì gọi cho anh, nhớ rằng, anh là…"

Chưa kịp nói xong Ninh Hân đã chen ngang: "Bạn! Trai!"

Đôi mắt đào hoa của Ninh Hân có đuôi mắt hơi chếch lên, ở đuôi mắt phải còn có một nốt ruồi nhỏ không mấy nổi bật. Khi nhìn ai đó với tình cảm, ánh mắt cô trông thật quyến rũ.

Thịnh Dực cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên má cô, giọng trầm thấp: "Bạn trai của em luôn sẵn sàng có mặt."

Lòng Ninh Hân mềm nhũn, cô tựa vào anh, ôm chặt lấy anh.

Về đến nhà, Ninh Hân đắp lại mền cho mẹ, sau đó bắt đầu tập luyện: ngồi xổm, nhấc chân và các bài tập sức mạnh khác.

Khi đã đổ đầy mồ hôi, cô cởi áo khoác ngoài và tập thêm vài động tác không chiến.

Tập xong cô lấy quần áo sạch đi tắm.

Khu vực này tiền thuê nhà rẻ nên người ở hỗn tạp, điều kiện rất tồi tàn. Nhà vệ sinh và nhà tắm cũng là dùng chung.

Bình thường Ninh Hân tập luyện ở trường và tắm tại đó, chỉ cuối tuần mới phải dùng nhà tắm công cộng này.

Nhà tắm nằm trong một căn nhà nhỏ bằng xi măng ở phía bên phải khu ổ chuột.

Bên trái là nhà tắm nam, bên phải là nhà tắm nữ, giữa có bức tường xi măng cao khoảng ba mét ngăn cách.

Ninh Hân bước vào nhà tắm nữ, có lẽ do đã muộn nên nơi này không có ai.

Cô cởi áo khoác ngoài, bắt đầu cởi lớp áo bên trong, để lộ một đoạn eo trắng mịn.

Đột nhiên cô nghe thấy tiếng thở rất khẽ từ phía trên đầu.

Cô dừng tay, ngẩng đầu lên. Phía trên bức tường ngăn giữa nhà tắm nam và nữ, ngoài một chiếc đèn treo màu vàng thì không có gì khác.

Động tác của cô khựng lại vài giây, sau đó mặc lại quần áo, ôm quần áo sạch quay về.

Lần thứ hai ra ngoài, cô mang theo hai chiếc xô nước cỡ trung. Bình thường cô dùng những xô này để lấy nước nóng về lau người cho mẹ.

Sau khi lấy đầy nước nóng bước ra khỏi nhà tắm, cô thấy một người đàn ông khoảng hơn 40 tuổi đứng trong góc tối không xa đang hút thuốc.

Đó là ông Liêu, cũng sống ở đây. Mọi người gọi ông là "lão Liêu", một người đàn ông độc thân.

Ninh Hân đã nhiều lần thấy ông xuất hiện quanh khu vực nhà tắm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!