Chương 16: Đừng khóc

Ninh Hân dọc theo con phố phía Tây, tìm kiếm từng ngóc ngách, từng kênh rạch mà không bỏ sót bất kỳ chỗ nào.

Cô hỏi những người đi đường, hỏi các chủ cửa hàng ven đường và cả những người bán hàng rong nhưng không nhận được bất kỳ thông tin nào.

Theo thời gian trôi qua, khi càng tìm, nỗi sợ hãi trong lòng cô càng trở nên mãnh liệt hơn.

Tối nay có thể sẽ có tuyết.

Trong thời tiết khắc nghiệt như vậy, mẹ cô không biết cách cầu cứu, làm sao có thể sống qua đêm được?

Rõ ràng mẹ cô sắp phải nhập viện điều trị, rõ ràng sắp… sắp khỏe lại…

Ninh Hân dừng lại, đưa tay lau đi vệt nước mắt ở khóe mắt.

Ba cô vì cô…

Nếu mẹ cô lại vì cô…

Cô không dám nghĩ tiếp.

Không biết đã tìm kiếm bao lâu, trời đã bắt đầu tối.

Ninh Hân mới nhớ ra rằng Hà Đông Phàm vẫn chưa gọi điện thoại cho cô.

Cô lấy điện thoại ra, ấn hai lần vào nút, nhưng màn hình vẫn tối đen.

Cô giữ lâu nút nguồn, màn hình sáng lên trong chốc lát rồi lại tắt ngúm.

Chắc chắn là hết pin.

Điện thoại của Ninh Hân đã khá cũ, lần trước cũng xảy ra tình trạng này.

Mặc dù lúc ra khỏi nhà điện thoại vẫn báo đủ pin nhưng chỉ sau hai tiếng thì lại tự tắt vì pin yếu.

Sau đó tình trạng này không còn tái diễn, cô cũng không mang đi sửa, dù có mang đi thì cửa hàng cũng chỉ khuyên cô nên thay một cái mới.

Ninh Hân nhìn bầu trời, đoán chừng là khoảng hơn năm giờ.

Không biết tình hình bên Hà Đông Phàm thế nào, cũng không biết bên Thịnh Dực thế nào.

Ninh Hân chạy về hướng khu nhà trọ.

Cô hy vọng Thịnh Dực đã tìm thấy mẹ cô và mẹ cô đã về nhà an toàn.

Vào thời điểm này trong năm, đêm dài ngày ngắn.

Đèn đường vẫn chưa sáng, các cửa hàng bên đường đã bắt đầu đóng cửa, các quầy bán hàng rong cũng chuẩn bị thu dọn.

Khi Ninh Hân chạy về khu trọ, chỉ trong hơn 20 phút bầu trời đã tối sầm lại như muốn nuốt chửng mọi thứ.

"Cô giáo Ninh—"

Đó là giọng nói của Hà Đông Phàm vọng từ bên kia đường.

Ninh Hân nhìn qua, nhưng hơi thở của mình làm mờ tầm nhìn.

Khi tầm nhìn trở nên rõ ràng, cô thấy Hà Đông Phàm đang mặc áo hoodie màu đen, trên lưng cậu đang cõng theo một người.

Ninh Hân căng thẳng, đèn đường lúc này bỗng sáng lên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!