Chương 15: Tại sao lại làm như em bắt nạt chị vậy?

Có phải lòng tốt sẽ được đền đáp?

Thực ra thì không.

Thế giới này chính là như vậy, không có lòng tốt.

Chưa bao giờ có.

Ít nhất là, đối với cô thì không có.

Lúc này Ninh Hân nghĩ một cách tiêu cực như vậy.

Cô không có ý định dính líu với Hà Đông Phàm, cũng không có sức lực để dính líu với cậu ta, càng không tự thấy mình có quyền dính líu với cậu ta.

Cô buông tay khỏi áo cậu ta, quay người nhặt chiếc điện thoại lên rồi đi ra ngoài.

Cô đi qua ban công, bóng hình phản chiếu trên rèm cửa trong phòng, nhanh chóng lướt qua.

Hà Đông Phàm cảm thấy trái tim mình thắt lại, linh hồn như được kéo về đúng vị trí. Cậu đứng dậy từ mặt đất, đuổi theo ra ngoài.

"Bịch bịch bịch…" Tiếng bước chân lộn xộn vội vã xuống cầu thang.

Hà Đông Phàm đi theo Ninh Hân, giọng hơi hoảng loạn: "Không phải, chị sao vậy? Tại sao lại làm như em bắt nạt chị vậy?"

Ninh Hân bước đi nhanh chóng, chỉ muốn rời khỏi đây càng sớm càng tốt, cô không muốn ở lại thêm một giây nào.

Thái độ của cô khiến Hà Đông Phàm cảm thấy có chút không đúng, như thể cô đang trách ngược lại cậu. Cậu cố gắng nhắc nhở cô: "Chúng ta nói chuyện đàng hoàng, rõ ràng là chị không đúng trước, và vừa rồi cũng chính chị là ra tay với em."

Ninh Hân không thèm để ý, chỉ vén rèm đi qua.

Hứa An đã thu dọn mọi thứ xong, đang dùng chổi quét những mảnh tóc trên sàn, nhìn thấy họ đi trước đi sau, cảm thấy rất khó hiểu.

Hà Đông Phàm đi theo sau Ninh Hân: "Em không nói gì mà, sao chị lại khóc?"

Ninh Hân đột nhiên quay lại, lớn tiếng phủ nhận: "Chị không có khóc!!!"

Đây là lần đầu tiên Hà Đông Phàm thấy Ninh Hân có cảm xúc như vậy, rất khác so với ấn tượng ban đầu của cậu.

Cậu ngẩn người một lúc rồi giơ tay đầu hàng: "Đúng đúng, chị không khóc, không khóc."

Cậu nhanh chóng nghĩ lại những gì đã xảy ra trước đó, đoán thử: "Là do em làm hư đồ của chị phải không?"

Ninh Hân không nói gì, đi thẳng đến ghế sofa, lấy chiếc balo của mình lên.

Cô không có phản ứng gì, Hà Đông Phàm tưởng là vì lý do này nên tìm cách sửa sai: "Em không cố ý đâu, vừa rồi em không dùng sức, với lại em có thể đền cho chị, chị không cần phải khóc vì chuyện này."

Khóc?

Lại nói đến việc khóc!

Ninh Hân liếc mắt một cái, ra hiệu cảnh báo.

Hà Đông Phàm lập tức sửa lời: "Không khóc, không khóc, là em khóc."

Việc cậu sửa lời này lại làm Ninh Hân cảm thấy càng thêm tức giận.

Cô đeo balo lên lưng.

Chiếc balo của cô hôm nay nặng hơn bình thường vì chứa đầy tài liệu, sách vở.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!