Chương 14: Đồ lừa đảo

Thịnh Dực đã tặng Ninh Hân một chiếc iPhone 3 hoàn toàn mới chưa bóc tem, là phần thưởng từ buổi tiệc tất niên công ty vào cuối năm.

Hồi trước Tết, bố mẹ Thịnh Dực vội vàng về quê và hối thúc anh đi cùng nên anh chưa kịp đưa món quà này cho cô.

Vào ngày mùng 6, Thịnh Dực chủ động lo liệu mua sắm một số vật dụng cần thiết cho việc nhập viện của mẹ Ninh Hân để Ninh Hân ở nhà yên tâm chuẩn bị bài giảng.

Vào buổi trưa ngày mùng 7 Thịnh Dực mang đồ ăn đến.

Ninh Hân trong lòng rất vui nhưng cũng không nhịn được mà trách anh: "Thịnh Dực, ngày mai anh phải đi làm rồi, em đã bảo anh ở nhà nghỉ ngơi sao lại đến đây? Anh là cỗ máy vĩnh cửu à?"

"Em quên hôm nay là ngày gì rồi sao?" Anh cố tình làm vẻ mặt nghiêm túc.

Ninh Hân không nghĩ ngợi gì mà đáp luôn: "Ngày mùng 7 mà."

Cô sao có thể quên được? Cô phải đi dạy thêm cho Hà Đông Phàm.

Đó là 500 tệ quan trọng đấy. Cô không dám quên.

Thịnh Dực thở dài, vẻ mặt mềm mỏng đến mức có chút bất lực: "Ninh Hân, hôm nay là mùng 7 Tết, cũng là ngày 24 tháng 2."

Ngày 24 tháng 2! Là sinh nhật của Ninh Hân!!!

Ninh Hân ngay lập tức phản ứng lại, đưa tay gõ nhẹ vào đầu mình: "Em quên mất."

Thịnh Dực đã quen với chuyện này, dù sao thì anh cũng nhớ.

Sau bữa trưa, Ninh Hân bắt đầu thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi dạy Hà Đông Phàm.

Cô bảo Thịnh Dực về nhà nghỉ ngơi nhưng Thịnh Dự không muốn, nói hôm nay là sinh nhật của cô, và hôm nay lại là thứ Bảy, câu lạc bộ võ tự do nghỉ luân phiên, anh muốn cùng cô ăn một bữa tối ngon, còn muốn giúp cô sửa bếp ga.

Bếp ga đã hỏng từ lâu, không thể tự bật lửa, mỗi lần phải dùng bật lửa trợ giúp, mà khi bật lại, ngọn lửa thường đột ngột bùng lên, Thịnh Dực cảm thấy không an toàn.

Anh nói: "Chắc là đá lửa hỏng rồi, anh đi mua cái mới, buổi chiều cũng tiện chăm sóc mẹ em."

Ninh Hân không từ chối nữa, sau khi sắp xếp cho mẹ xong, hai người cùng đi ra ngoài.

Khi chia tay, Ninh Hân hôn lên má Thịnh Dực một cái, nói sau khi dạy xong, cô sẽ nhanh chóng chạy về.

Một lần nữa đến khu phố cổ, cô đã quen thuộc với con đường này.

Cổng căn tứ hợp viện đóng kín.

Ninh Hân bước lên bậc thềm, kéo chiếc vòng sắt nhỏ trên cánh cổng, gõ nhẹ vào cửa.

Chẳng bao lâu sau, nghe thấy tiếng bước chân đến gần, cổng mở ra.

Dì Tần mặc áo bông dày màu đỏ, rất hợp với không khí Tết.

Khi bà nhìn thấy Ninh Hân, trước tiên là ngẩn người một chút, sau đó vui mừng khôn xiết.

Bà bước ra một chân, ôm Ninh Hân một cách thân mật và gọi cô là "Ninh Hân".

Dì Tần giọng điệu vẫn như cũ: "Ôi, lâu lắm không gặp cháu, cháu lại đẹp lên rồi…"

Hai người nói chuyện vài câu, rồi dì Tần mới hỏi: "Sao cháu đến đây? Có chuyện gì không?"

Nghe vậy, Ninh Hân đoán Hà Đông Phàm có thể chưa nói với dì Tần về việc cô đến dạy học.

Cô nhìn vào trong sân: "Cháu đến dạy Hà Đông Phàm, chắc bà biết chuyện rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!