Bắc Đô, tháng Ba.
Ánh mặt trời lác đác rơi, mang sắc vàng rực rỡ.
Ninh Hân ngồi ở hàng ghế sau của xe buýt, sát cửa sổ. Một tay cô giữ chặt chiếc ba lô vải bạc màu trên chân, tay kia kéo mở cửa sổ xe.
Làn gió nhẹ từ từ thổi vào, cô thoải mái nheo mắt tận hưởng.
Bà cụ ngồi cạnh vỗ nhẹ vào cánh tay Ninh Hân:
"Con gái, bà chịu không nổi gió lạnh đâu."
Ninh Hân gật đầu xin lỗi rồi đóng cửa sổ lại.
Nửa tiếng sau Ninh Hân xuống xe, đi bộ thêm vài phút rồi rẽ vào một con ngõ nhỏ trong khu phố cổ của Bắc Đô.
Tường gạch xanh, đá lát xám, cổ kính và nhuốm màu thời gian.
Nhưng Ninh Hân biết, người sống ở khu vực này không phải dạng tầm thường.
Cô rẽ qua hai góc, đứng trước cổng một căn tứ hợp viện. Cánh cổng dày nặng mở toang nhưng bên trong bị che khuất bởi một hòn non bộ trang trí, không thể nhìn thẳng vào trong.
Ninh Hân bước tới nắm lấy vòng sắt nhỏ trên cổng, nhẹ nhàng gõ cửa.
Chẳng mấy chốc, một người phụ nữ chừng bốn mươi tuổi bước ra. Tay áo len mỏng xắn đến khuỷu tay, dáng vẻ gọn gàng, hỏi:
"Cô tìm ai?"
Ninh Hân vội đáp lời:
"Chào dì, cháu tới để dạy kèm cho con dì."
"Dạy kèm à, mau vào đi." Người phụ nữ quay người, dẫn Ninh Hân vào trong, giọng nói hào sảng:
"Tôi chỉ là người lo nấu nướng ở đây thôi, cứ gọi tôi là dì Tần."
Ninh Hân gật đầu, gọi:
"Dì Tần."
"Dạy kèm là cô đang làm giáo viên à?" Dì Tần quay đầu nhìn Ninh Hân, thắc mắc:
"Trông cô còn trẻ quá."
"Dạ không," Ninh Hân đáp, "cháu là sinh viên năm nhất."
"Thế họ gì?"
"Cháu họ Ninh, chữ Ninh trong "An ninh", tên chỉ có một chữ Hân, là chữ Hân trong "Hân hoan"."
Một đời an lành, một đời vui vẻ.
Ba mẹ Ninh đặt tên cô với hy vọng như vậy.
Đi theo lối đi lát gạch vòng qua hòn non bộ, một sân vuông hiện ra trước mắt.
Cây hoa, hòn đá được sắp xếp cẩn thận, nhìn qua đã thấy tâm huyết trong từng chi tiết.
Chưa kịp vào phòng khách, dì Tần đã cất giọng lớn:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!