Đề cập đến vấn đề có muốn hay không, có thể thấy cô bé giúp việc bỗng căng thẳng, cô tắt tiếng chuông báo thức ở điện thoại đi, giơ tay lên giải thích một câu.
An Hạ: Nên ăn cơm tối rồi.
Mặt trời sắp xuống núi, giờ cũng đã nhá nhem tối, buổi trưa Yến Bắc Thần ở trên đường nên không ăn gì cả, bữa tối phải ăn cho đàng hoàng.
Ánh mắt Yến Bắc Thần liếc ra ngoài cửa sổ, nhìn ánh tà dương dịu dàng sau lớp voan mỏng rồi ngồi dậy khỏi giường.
-
Ngủ một buổi trưa, tinh thần Yến Bắc Thần tốt lên không ít. Ngoại trừ vừa nãy bị tiếng chuông báo thức đánh thức rồi hơi gắt ngủ ra, đến lúc thay quần áo xong đi đến phòng ăn thì anh đã bình thường lại rồi, thậm chí trạng thái nhợt nhạt lúc ngủ cũng trở nên hồng hào.
Yến Bắc Thần giơ tay xoa tóc, đi vào phòng ăn. Trong phòng ăn, cô bé giúp việc đã chuẩn bị xong bữa tối. Những tia nắng còn sót lại của mặt trời chiếu xuống bàn ăn, bữa tối vừa được nấu xong lặng lẽ xếp gọn trên bàn ăn. Sau khi bày bữa tối ra bàn xong, cô bé giúp việc đi ra khỏi phòng ăn cái vèo.
Yến Bắc Thần: "..."
Trong phòng ăn vốn có hai người chỉ còn lại một mình Yến Bắc Thần, Yến Bắc Thần ngẩng đầu nhìn về hướng cô bé giúp việc đi ra, anh đi tới trước bàn ăn rồi ngồi xuống, ngồi xuống rồi lại lên tiếng gọi.
"Cô bé giúp việc."
Yến Bắc Thần gọi dứt câu thì có một cái đầu nhỏ thò ra từ cửa nhà bếp bên cạnh phòng ăn.
Cô bé giúp việc nghiêng người ngó đầu ra xem, đôi mắt to đen nhánh nhìn anh. Một bên má cô hơi phồng lên, hình như đang ăn gì đó, vì anh cứ nhìn cô như thế nên cô không tiện nhai, cứ phồng má ra như hamster giấu đồ ăn.
Yến Bắc Thần thấy dáng vẻ ấy của cô: "Em đang làm gì vậy?"
Yến Bắc Thần hỏi xong cô bé giúp việc mới đứng thẳng người đi ra khỏi nhà bếp, dùng thủ ngữ đáp lời Yến Bắc Thần.
An Hạ: Ăn cơm.
Cũng đúng, cô bé giúp việc là người, không phải người máy, cô cũng cần ăn cơm. Sau khi chuẩn bị bữa tối cho Yến Bắc Thần xong, cô cũng qua nhà bếp ăn bữa tối của mình.
Cô bé giúp việc đáp xong, Yến Bắc Thần mỉm cười hỏi: "Ăn gì?"
Động tác của cô bé giúp việc hơi khựng lại. Cô như đang nghĩ nên dùng thủ ngữ thế nào để miêu tả bữa tối của cô, nghĩ xong cô cảm thấy không biểu đạt được, dứt khoát quay lại nhà bếp bưng bữa tối của cô ra.
Cô bé giúp việc bưng bữa tối ra rồi đặt ở một góc bàn, Yến Bắc Thần cụp mi liếc nhìn qua một cái, Yến Bắc Thần nhìn xong lại giương mắt lên nhìn cô bé giúp việc.
"Tôi không nuôi nổi em à?" Yến Bắc Thần hỏi.
Khác hẳn bữa tối phong phú của anh, bữa tối của cô bé giúp việc vô cùng đơn giản, chỉ có một bát cơm và một bát rau thập cẩm. Mà thoáng nhìn qua thôi đã biết nguyên liệu có trong bát rau thập cẩm ấy là đầu thừa đuôi thẹo còn dư lại từ nguyên liệu nấu cơm cho anh. Nhà họ Yến không có thói quen cho người giúp việc ăn đồ thừa, thậm chí một ngày ba bữa của người giúp việc đều được nhà bếp làm theo tiêu chuẩn nhất định. Sao đến lượt cô bé giúp việc lại ăn tằn tiện như thế.
Nghe Yến Bắc Thần hỏi, An Hạ hơi căng thẳng, cô vội vã giơ tay lên giải thích bằng thủ ngữ.
An Hạ: Vẫn chưa bị hỏng, vứt đi đáng tiếc lắm.
Đúng thế thật. Đống nguyên liệu nấu ăn ấy không hư hỏng gì, chỉ không được tốt mà thôi, nếu cứ vứt thẳng đi luôn thì rất lãng phí, vì thế An Hạ xào hết chúng lên.
An Hạ giải thích xong, cậu chủ nào đó có vẻ đã nghe lọt lời giải thích của cô, cúi đầu nhìn bát rau thập cẩm kia. Nhìn xong, cậu chủ hỏi:
"Ăn ngon không?"
An Hạ: "..."
Cậu chủ nói chuyện, ánh mắt lúc đầu vốn có chút tức giận đã biến thành rất hứng thú. Anh quan sát món rau thập cẩm trên bàn, thích thú nó hơn cả bữa tối của mình.
Thấy dáng vẻ này của cậu chủ, An Hạ giơ tay lên dùng thủ ngữ biểu đạt.
An Hạ: Ngày mai em sẽ làm cho cậu ăn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!