Chương 50: (Vô Đề)

Bàn tay của Yến Bắc Thần rất lớn, nhưng là kiểu lớn rất đẹp đẽ, bàn tay của anh rất mỏng, ngón tay thon dài. Khi đặt vào lòng bàn tay của cô, vì để khiến cô có thể hoàn toàn bao vây lấy tay anh mà ngón tay anh còn hơi co lại. Khi ngón tay co lại, khớp xương hơi trắng, đẹp hơn cả vầng trăng trên bầu trời.

Anh coi mình trở thành một ngôi sao, đưa nó vào trong tay cô.

An Hạ cúi đầu nhìn tay Yến Bắc Thần trong lòng bàn tay cô.

Đây không phải là hư ảo, cũng không phải là hình phản chiếu, cái này có thể bắt được mà còn sẽ không chạy đi. Nhiệt độ của anh, xúc cảm của anh, thậm chí ngay cả mùi của giọt nước suối tươi mát trên tay anh rõ ràng lọt vào mọi giác quan của cô.

An Hạ nhìn bàn tay, bàn tay vốn đang mở ra dần dần khép lại theo tiếng tim đập của cô.

Tay cô ôm lấy tay Yến Bắc Thần, bắt lấy ngôi sao mà cô muốn có nhất. Cô ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của Yến Bắc Thần. Giờ phút này ánh mắt bối rối không biết phải làm sao của cô đã hoàn toàn biến mất, đôi mắt đen nhánh của cô phản chiếu ánh trăng, phản chiếu ánh sao, phản chiếu hình bóng Yến Bắc Thần.

Trong cảnh sắc phức tạp rối rắm như thế này, An Hạ cong khóe mắt.

-

Hai người ở đây ba ngày.

Trong thời gian ba ngày này, hai người không ra khỏi ngọn núi.

Bọn họ sống ở đây rất nhàn nhã, cũng rất phong phú. Trời tối thì đi ngủ, ngược lại sáng dậy rất sớm, sương mù giăng khắp núi, khi hít thở vào l0ng nguc là không khí mát lạnh sảng khoái.

Vào sáng sớm không khí trên núi có sương mù sẽ trở nên rất ẩm ướt, hơn nữa buổi tối trước khi bọn họ rời đi còn mưa cả đêm.

Nằm trong căn nhà gỗ cách âm không quá tốt, bên ngoài là tiếng mưa rả rích cùng với tiếng gió, buổi tối tĩnh mịch như vậy như có thú vị khác.

Điều này sẽ khiến người ta ngủ rất ngon.

Yến Bắc Thần vẫn luôn bị mất ngủ nhưng ở đây như khỏi bệnh nhất thời. Ba ngày này, là ba ngày mà An Hạ thấy sắc mặt của Yến Bắc Thần tốt nhất.

Bọn họ tới đây nghỉ ngơi, hai người đều không có việc gì làm. Buổi sáng ăn cơm xong sẽ đạp xe đạp dọc theo đường núi đi dạo vào trong thôn. Yến Bắc Thần giỏi ăn nói, không bao lâu đã kết thân với mấy hộ gia đình ở trong thôn.

Trừ việc đó ra thì ba đứa trẻ lần trước chơi bi là ở với bọn họ lâu nhất.

Sau buổi tối bắn bi đó, ba đứa trẻ biết là có một đôi anh chị trẻ tuổi tới đây. Bọn chúng không chỉ tự mình tới chơi mà còn đưa theo mấy đứa trẻ khác tới cùng chơi. Sân sau của ngôi nhà gỗ trở thành sân chơi tạm thời, một đám nhóc vây quanh Yến Bắc Thần và An Hạ, đưa bọn họ đi chơi những trò chơi của trẻ con vùng núi.

Như là gấp giấy, nhảy lò cò, ném bao cát, bắn bi… có lúc còn chơi trốn tìm.

Trẻ con ở vùng núi chơi trốn tìm không giống như ở thành phố. Bọn trẻ chơi trốn tìm ở thành phố nhiều lắm cũng chỉ trốn trong những nơi như tủ quần áo, gầm giường. Nhưng đám trẻ ở vùng núi, sau khi bắt đầu trò chơi, giống như những con thú hoang tản ra khắp sân, chớp mắt đã biến mất trong làn sương mù lượn lờ trên núi.

Như thế này căn bản không có cách nào tìm được, nhưng Yến Bắc Thần và An Hạ vẫn chơi vô cùng vui vẻ. Men theo con đường núi mà người trong thôn thường đi, tìm kiếm những đứa trẻ như tìm kho báu. Sau khi tìm thấy, Yến Bắc Thần ôm đứa trẻ trong ngực, trong rừng núi yên tĩnh thỉnh thoảng có tiếng cười đùa, còn có tiếng bọn chúng nhắc nhau phải trốn kỹ. Đợi khi tìm được hết lũ trẻ thì trời cũng gần tối, bọn chúng không phải về nhà nên An Hạ trực tiếp nấu cơm tối, một đám trẻ quây quần bên hai người lớn líu ríu cùng nhau ăn cơm.

Trẻ con làm quen rất nhanh, cũng rất sẵn lòng tán gẫu. Bỏ công sức cả ngày trời là khiến đám trẻ tiết lộ hết bí mật, chuyện gì cũng nói. Mà khi bọn trẻ nói chuyện, Yến Bắc Thần cũng thuận miệng nói vài câu, cuối cùng cả một bàn đều cười lớn.

Đông vui đã lâu không thấy xuất hiện trên bàn ăn.

An Hạ không thể nói chuyện, chỉ ngồi bên cạnh vừa nghe vừa cười. Dù cô không thể gia nhập đề tài nói chuyện, nhưng chỉ nghe bọn họ tán gẫu cũng là một chuyện rất vui vẻ.

Khi nghe mọi người trò chuyện, An Hạ ôm lấy đầu gối, ánh mắt của cô phần lớn đều đặt trên người Yến Bắc Thần. Mà khi cô nhìn về phía anh, Yến Bắc Thần cũng nhìn cô. Sắc mặt của anh rất tốt, thậm chí màu mắt còn đậm hơn hôm qua, từ màu cây nâu vàng nhạt biến thành màu nâu đậm. Tuy màu sắc đậm hơn, nhưng lại trong suốt hơn, cô có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của cô ở đáy mắt anh, còn có ý cười không hề che giấu chút nào.

Yến Bắc Thần ở chỗ này rất vui vẻ.

Đặc biệt khi nói chuyện với đám trẻ, chơi trò chơi cùng chúng, điều đó khiến anh có được tuổi thơ đã trễ hai mươi mấy năm.

Điều đó cũng khiến An Hạ rất vui.

Bọn trẻ trừ lúc chơi đùa với bọn họ, thì còn đưa bọn họ đi leo núi hái nấm vào sáng sớm khi sương mù còn dày đặc. Nấm ở rừng núi rất tươi, bọn trẻ quấn quýt lấy hai người, dạy họ cái nào có độc cái nào không có độc, cái nào thích hợp để nấu canh, cái nào thích hợp để xào lên. Ngoài ra còn có loại phải phơi khô, khi hầm gà hoặc xào thịt mà cho vào thì thơm ngon không gì sánh được.

Tới lúc này, mới phát hiện thời gian ba ngày thật ngắn ngủi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!