Chương 5: (Vô Đề)

Tiếng kêu cứu này đã kéo ý thức của Yến Bắc Thần về. Sự hung ác và tàn bạo đồng tử anh giống như động vật máu lạnh chợt co lại, sau đó nhanh chóng biến mất trong con ngươi. Lúc lấy lại ý thức, Yến Bắc Thần nhìn An Hạ ở dưới người, buông cánh tay đang kiềm chế cô ra.

Cánh tay của người đàn ông được nâng lên, An Hạ như thể vừa được vớt lên từ trong nước sâu, cô vội vàng hít thở một hơi thật mạnh. Không khí đầy miệng tràn vào khí quản và l0ng nguc cô, cổ họng của An Hạ như thể bị thứ gì đó rạch qua, cô ho khan dữ dội.

"Khụ khụ khụ."

Cô gái nhỏ ngồi dậy khỏi giường, cô giơ tay lên che chỗ cổ họng vừa bị kiềm chế, ho khan kịch liệt. Ho khan khiến cho cơ thể nhỏ gầy của cô khẽ run rẩy, làn da trắng nõn của cô hơi ửng đỏ.

Yến Bắc Thần giơ tay đặt ở sau lưng của cô, anh vỗ nhẹ giúp cô dễ thở hơn, nói xin lỗi cô: "Em không sao chứ? Rất xin lỗi, tôi không để ý, ra tay theo bản năng."

Dứt lời, Yến Bắc Thần vừa nghe cô bé ho khan vừa nói: "Sao em không gọi tôi?"

Anh nói xong, An Hạ ngước mắt nhìn anh một cái.

Vừa rồi ho khan vài cái, cảm giác khó chịu ở cổ họng đã hơi dịu đi, An Hạ lại khôi phục dáng vẻ yên tĩnh. Gò má cô ửng đỏ vì ho khan, mặt đỏ bừng bừng, hai mắt có chút hơi nước vì ho khan, chúng long lanh trong đôi mắt trong trẻo đen láy của cô, trông càng sáng hơn bình thường.

Đối diện với đôi mắt của cô bé, Yến Bắc Thần nhớ ra, cô không biết nói.

Bàn tay to của Yến Bắc Thần vẫn còn đang vỗ sau lưng cô, sau khi An Hạ đỡ hơn, cô đứng dậy khỏi giường. Cô ra dấu tay với Yến Bắc Thần, làm một câu thủ ngữ.

An Hạ: Âm thanh điện tử quá ồn, sợ sẽ hù dọa anh.

Cô nhóc đứng ở đó, nghiêm túc giải thích vì sao vừa rồi cô không muốn gọi anh, mà lại dùng tay đẩy anh để đánh thức anh. Cô ra dấu tay xong, Yến Bắc Thần nhớ tới âm thanh điện tử ồn ào kia.

Đúng là sẽ dọa sợ thật.

Yến Bắc Thần ngước mắt lên nhìn An Hạ đứng ở chỗ đó, cười một tiếng, nói: "Giọng em hay mà, em có thể trực tiếp gọi tôi."

Mặc dù cô giúp việc nhỏ không nói được, nhưng hình như là có thể phát ra âm thanh, cũng chính âm thanh do cô phát ra đã kéo ý thức của anh lại. Lúc nãy cô còn ho khan mấy cái, tiếng mềm như bông, hơi giống nước suối mát lạnh, rất êm tai.

Đây là lời khen dành cho cô, Yến Bắc Thần nói xong, An Hạ cười một cái.

Cô giúp việc nhỏ cười rộ lên mà vẫn im phăng phắc, không có tiếng động gì. Yến Bắc Thần nhớ lại âm thanh cô vừa phát ra lúc nãy, hỏi: "Em có thể phát ra âm thanh à?"

Yến Bắc Thần hỏi xong, cô bé giúp việc gật gật đầu.

"Vậy chứng tỏ cấu tạo s1nh lý để nói chuyện của em là bình thường." Yến Bắc Thần nói: "Vậy tại sao em lại không thể nói chuyện?"

Yến Bắc Thần hỏi xong, An Hạ cụp mi nhìn về phía anh.

Sau khi anh hỏi, cô giúp việc nhỏ chìm vào yên lặng trầm tĩnh hơn cả mọi khi. Cô chỉ mở to hai mắt rồi nhìn anh, không dùng thủ ngữ, cũng không dùng âm thanh điện tử, chỉ nhìn anh như vậy.

"Thôi vậy." Dứt lời, Yến Bắc Thần đi xuống giường.

-

Sau khi cậu chủ rời giường thì đến phòng ăn để ăn sáng. Sau khi ăn sáng xong, cậu chủ ra khỏi nhà.

Nhà chính bận rộn từ sáng sớm trở nên rảnh rỗi hơn vì cậu chủ đã chủ rời đi. Quản gia Lâm lại sắp xếp một vài việc, đám người giúp việc ở nhà chính túm năm tụm ba đi dọn dẹp sửa sang lại. Những việc này không gấp, mọi người làm từ từ mà nghiêm túc cẩn thận. An Hạ vẫn được xếp vào cùng một nhóm với dì Vương, hai người và vài người khác phụ trách dọn dẹp cửa kính và rèm ở nhà chính.

Mùa đông qua đi, mùa hè sắp đến, cả căn nhà sắp sửa tiến hành tổng vệ sinh theo quý.

Quản gia Lâm giao việc xong thì rời khỏi nhà chính, đến các tòa nhà khác. Nhà chính không có quản lý, mọi người đều thả lỏng, dì Vương lôi kéo An Hạ, cũng bắt đầu hỏi cô về chuyện sáng nay.

"Thế nào? Cậu chủ có nói sẽ giữ cháu lại không?"

Buổi sáng, An Hạ đi gọi cậu chủ dậy, sau khi cậu chủ rời giường thì đến phòng ăn để ăn cơm. Mà An Hạ thì lại về nhà bếp giúp đỡ, hình như cô cũng chỉ được giao việc đi gọi cậu chủ dậy mà thôi.

Dì Vương hỏi xong, An Hạ lắc đầu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!