Những tài liệu này thậm chí không thể tính là một phần mà là một chồng.
Tài liệu được bọc trong giấy bìa, vì quá nặng mà khi bị Yến Bắc Thần vứt lên bàn tạo ra âm thanh nặng nề. An Hạ nhìn túi tài liệu, lại ngẩng đầu nhìn Yến Bắc Thần.
Yến Bắc Thần không nói gì, chỉ bảo cô ký mấy tài liệu này. Lúc An Hạ nhìn qua, anh cũng nhìn lại cô. Nét mặt anh không có bất kỳ biểu cảm nào khác, giống như khi giao cho cô làm công việc gì đó.
An Hạ nhìn Yến Bắc Thần một lát, vươn tay cầm bao tài liệu, lấy tài liệu ở trong ra.
Một chồng tài liệu dày bịch, không phải một bản mà không biết là bao nhiêu bản. Mỗi bản tài liệu đều được đóng gói cẩn thận, mỗi trang cần ký tên đều đã được gấp lại, An Hạ có thể trực tiếp lật ra. Trên vị trí ký tên cũng đã đánh dấu sẵn, cô ký thẳng vào là được.
Sau khi nhìn anh một lát, cô bé giúp việc lặng lẽ không tiếng động lấy tài liệu ra. Lấy tài liệu ra xong, cô cầm cây bút trên bàn, sau đó ký từng dòng từng dòng trên tài liệu.
Đây là tài liệu gì, vì sao lại muốn cô ký những thứ này? Cô không hề hỏi, thậm chí còn không nhìn. Cô đều sẽ đáp ứng một trăm phần trăm yêu cầu của anh. Hoặc là cô tin tưởng anh một trăm phần trăm, biết anh sẽ không dùng những tài liệu này để làm gì cô.
Yến Bắc Thần tựa vào ghế, nhìn cô bé giúp việc đang cúi người ký chữ. Cô cúi thấp đầu, làn tóc sau tai rủ xuống hai má theo động tác cúi người của cô. Mái tóc đen bóng, làn da trắng nõn, an bình mà điềm tĩnh.
Sau khi An Hạ bắt đầu ký tài liệu, trong phòng chỉ còn lại tiếng ngòi bút sàn sạt trên giấy cùng tiếng lật giấy sau khi ký xong. Cô bé giúp việc ký rất nghiêm túc, nhưng cô không nhìn nội dung, chỉ ký tên mình rất nhanh.
Chẳng bao lâu, An Hạ đã ký tờ tài liệu cuối cùng xong. Cô kiểm tra lại lần nữa, giống như kiểm tra lại đáp án hồi cấp ba, sau khi xác nhận không bỏ sót, cô đóng nắp bút rồi gom tài liệu lại, đẩy tới trước mặt Yến Bắc Thần.
Cô bé giúp việc đẩy tài liệu qua, Yến Bắc Thần cũng thu ánh mắt dừng trên người cô về. Anh đưa tay ra nhận, lật nhìn những tài liệu mà An Hạ vừa kí. Chữ cô cũng giống như con người cô, thanh tú xinh đẹp, mỗi chữ đều viết cẩn thật, vô cùng nghiêm túc.
Yến Bắc Thần kiểm tra tài liệu vài lần rồi để qua một bên, anh ngẩng đầu nhìn An Hạ.
Yến Bắc Thần ngước mắt nhìn cô, An Hạ cũng chắc chắn chữ bản thân vừa kí không xảy ra vấn đề gì. Cô để cây bút lại ống đựng bút trên bàn, sau đó cô nhìn Yến Bắc Thần, làm một câu thủ ngữ với anh.
An Hạ: Cậu muốn uống nước ạ?
Mỗi lần khi Yến Bắc Thần bận rộn trong thư phòng, An Hạ sẽ tới đưa cho anh một ly nước.
Vẻ mặt của cô vẫn an tĩnh như thường, vừa nãy ký những tài liệu kia, đối với cô mà nói chẳng qua cũng chỉ giống như hoàn thành những công việc anh giao như nấu cơm, tưới hoa, lấy nước mà thôi.
Hiện tại, việc ký tên đã xong, cô muốn tiếp tục công việc tiếp theo.
Yến Bắc Thần không nói gì, anh nhìn An Hạ, sau đó mới nói: "Tôi kêu em ký tên em, em không sợ tôi bán em đi à?"
Yến Bắc Thần nói xong, con ngươi An Hạ khẽ động, cô ngước mắt nhìn anh.
Yến Bắc Thần ngồi dựa vào ghế làm việc, dưới ánh đèn trong thư phòng, dáng ngồi của anh có vẻ uể oải, nhưng thân hình vẫn rắn rỏi cao ngất. Làn da anh vẫn tái nhợt, nhưng so với lần gặp đầu tiên, nhìn có vẻ đã khỏe hơn một chút. Sức khỏe thể hiện ở chỗ khí chất của anh đã bớt chút u ám, chỉ có sự sắc bén là không thay đổi.
Trước đây Yến Bắc Thần giống như một người cá dưới biển sâu, làn da tái nhợt khiến người ta nhìn và có thể cảm nhận được nhiệt độ lạnh lẽo của anh. Dù hiện tại làn da anh vẫn tái nhợt, nhưng An Hạ đã từng nắm tay anh, cô cảm nhận được mồ hôi trong lòng bàn tay anh, cô biết anh cũng có hơi ấm.
Yến Bắc Thần hỏi xong, đôi mắtAn Hạ không hề dao động nhìn vào anh. Cô nhìn Yến Bắc Thần phía sau bàn làm việc, vươn tay làm một câu thủ ngữ.
An Hạ: Em vốn dĩ là của cậu mà.
Yến Bắc Thần khẽ mím môi.
Ánh đèn trong thư phòng sáng lên nóng rực, cơ thể và trái tim của Yến Bắc Thần như bị ánh đèn hâm nóng. Trái tim trong l0ng nguc cũng đập dồn dập theo nhiệt độ cơ thể ngày càng gia tăng, đập vào cả khoang tai.
Yến Bắc Thần nhìn An Hạ, kìm nén lại tần suất tim đập, khóe môi khẽ nhếch lên.
"Sao em có thể khéo miệng như vậy?"
"Ai dạy em đó?"
Yến Bắc Thần ngồi đó cười hỏi cô hai câu, khi thấy Yến Bắc Thần bật cười, nụ cười của An Hạ cũng dần dần tràn trong đôi mắt đen nhánh.
Cô không trả lời câu hỏi của Yến Bắc Thần, chỉ vươn tay làm câu thủ ngữ hỏi lại anh một lần nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!