Chương 4: (Vô Đề)

Yến Nam Nguyên nhào đến như thể đã phát điên, Yến Bắc Thần nhìn một cách bình tĩnh, không né không tránh.

Dù sao Yến Nam Nguyên cũng là cậu hai trong nhà, khi giữ anh ta, đám nhân viên bảo vệ vẫn nhẹ tay. Nhưng anh ta đột nhiên bùng nổ, mấy người bảo vệ suýt nữa đã không cản nổi. Khi mọi người hoảng loạn muốn ngăn cản nắm đấm nhằm vào Yến Bắc Thần của anh ta, một giọng nói uy nghiêm bỗng nhiên truyền đến từ cách đó không xa.

"Nam Nguyên."

Nghe thấy giọng nói ấy, động tác của Yến Nam Nguyên bỗng dưng ngừng lại. Yến Bắc Thần nhìn Yến Nam Nguyên dừng động tác, quay đầu lại nhìn về phía phát ra âm thanh, anh cười tủm tỉm nói:

"Anh cả, anh đến rồi."

-

Ngay lúc Yến Nam Nguyên phát điên, cậu cả nhà họ Yến là Yến Nam Tân cũng đi tới nhà thờ tổ. Yến Bắc Thần cười chào hỏi, Yến Nam Tân nhìn anh cười, đè nén cảm xúc dưới đáy mắt, bảo anh giải tán người giúp việc và bảo vệ ở xung quanh.

Yến Bắc Thần giải tán người giúp việc và bảo vệ, sau khi anh cả tới, Yến Nam Nguyên trở nên ngoan ngoãn, cũng giải tán những người anh ta dẫn tới. Cuối cùng, chỉ còn lại ba anh em nhà họ Yến cùng nhau vào nhà thờ tổ.

Nhà thờ tổ của nhà họ Yến là một tòa nhà nằm riêng một chỗ, nếu là chuyện về nhà thờ tổ thì đương nhiên phải giải quyết trong nhà thờ tổ. Yến Bắc Thần đẩy cửa nhà thờ tổ ra, sau khi đi vào, anh ngồi lên đệm hương bồ ở trước bàn thờ.

Yến Bắc Thần đi vào rồi ngồi xuống, vẻ mặt bình tĩnh như thường nhìn hai người anh đi vào cửa. So sánh với anh, vẻ mặt của hai người anh là kiểu người này khó coi hơn người kia, nhất là sau khi nhìn thấy bài vị trên bàn thờ chỉ thờ cúng một bài vị, ngay cả người luôn luôn kiềm chế như Yến Nam Tân cũng phải nhíu chặt mày.

Mà sau khi Yến Nam Nguyên nhìn thấy bài vị kia, lửa giận bị anh cả đè nén lại một lần nữa bùng lên, muốn đánh về phía Yến Bắc Thần, nhưng lại bị Yến Nam Tân ở bên cạnh ngăn cản.

"Anh! Anh xem nó đã biến nhà thờ tổ của gia đình thành cái dạng này, anh còn nhịn được hả?" Lúc này, Yến Nam Nguyên nổi giận đùng đùng, ngay cả anh cả mình kính trọng nhất cũng không cản được.

"Em muốn làm ầm ĩ như thế nào?" Yến Nam Tân cúi đầu quát Yến Nam Nguyên: "Đánh nó một trận rồi em đi tù à?"

So sánh với Yến Nam Nguyên kích động, Yến Nam Tân chín chắn hơn rất nhiều. Yến Nam Tân vừa nói như vậy, Yến Nam Nguyên nhìn về phía Yến Bắc Thần đang ngồi trên đệm hương bồ. Yến Bắc Thần yên lặng ngồi ở đằng kia, nhìn hai anh em bọn họ giống như đang nhìn con khỉ trong vườn bách thú. Mà quả thật là nó cũng coi bọn họ như đám khỉ, kể từ năm 18 tuổi được đón về nhà họ Yến nuôi nấng, nó vẫn luôn coi mọi người trong nhà họ Yến như khỉ để chơi đùa.

Anh ta không hề nghi ngờ Yến Bắc Thần có thể làm ra chuyện như vậy, thậm chí rất có khả năng là sau khi anh ta ra tay, Yến Bắc Thần lại cho thêm mấy tội danh khác khiến anh ta ngồi tù cả đời không thể ra được. Từ trước đến nay, nó vẫn luôn ngoan độc xảo trá như vậy, nó đã đuổi tận giết tuyệt nhà họ Yến, nhưng nó vẫn chưa thỏa mãn. Nó muốn nhìn thấy người nhà họ Yến phải chịu đau khổ, nó mới có thể thỏa mãn.

Nó đã không phải người bình thường, nó là một kẻ có tâm lý bi3n thái.

"Hôm qua là mày cố tình thả tin tức về nhà thờ tổ cho tao biết." Được anh cả nhắc nhở, cuối cùng Yến Nam Nguyên mới lấy lại tinh thần, mà sau khi tỉnh táo lại, trừ việc cảm thấy phẫn nộ, anh ta còn thấy lạnh lẽo từ đầu đến chân. Anh ta nhìn Yến Bắc Thần như ma như quỷ, đột nhiên cảm xúc hơi suy sụp.

So với Yến Nam Nguyên, tâm tính của Yến Nam Tân vững vàng hơn nhiều. Anh ta nhìn về phía Yến Bắc Thần đang ngồi trên đệm hương bồ, lại nhìn thoáng qua bài vị trên bàn thờ, nói: "Bắc Thần, chuyện ngày trước đều là cha làm, sai cũng là cha sai, bây giờ ông mất rồi, em còn muốn thế nào?"

Yến Bắc Thần ngồi khoanh chân trên đệm hương bồ, hai tay anh buông thõng đặt lên đùi, Yến Nam Tân hỏi xong, anh ngước mắt lên nhìn lướt qua hai anh em nhà họ Yến đứng ở nơi đó, cười một cái, hai tay chống ra sau.

"Em muốn thế nào? Em muốn cha nợ thì con trả."

Yến Bắc Thần nói xong, Yến Nam Nguyên nói: "Mày đừng quên, mày cũng là con của ông ấy đấy."

Yến Nam Nguyên vừa nhắc nhở như vậy, Yến Bắc Thần đã ngồi thẳng người dậy. Anh nhìn thoáng qua Yến Nam Nguyên, sau đó quay người lại, khuỵu hai đầu gối, trực tiếp quỳ xuống đệm hương bồ.

Anh kính cẩn quỳ trước bài vị, nói với bài vị: "Rất xin lỗi! Đối với những tổn thương mà cha gây ra cho mẹ, con xin thay mặt cha xin lỗi mẹ một cách chân thành nhất!"

Động tác quỳ xuống của Yến Bắc Thần rất thành thạo, sau khi nói xong, anh nói với Yến Nam Tân và Yến Nam Nguyên: "Hai anh cũng làm đi, em chuẩn bị ba cái đệm hương bồ, anh cả ở bên trái, anh hai ở bên phải, chúng ta cùng nhau xin lỗi mẹ em thay cha."

Sắp xếp đâu ra đấy.

Yến Bắc Thần quay lưng về phía hai người, cơ thể cao lớn thẳng tắp quỳ thẳng ở đằng kia. Cửa nhà thờ tổ mở rộng, ánh nắng chiếu xiên vào từ bên ngoài nhà thờ tổ, chiếu lên sau lưng anh. Màu da anh tái nhợt, tựa như bị ánh sáng hòa tan, ở nơi trang nghiêm như nhà thờ tổ này, lại có loại điên cuồng và quỷ dị khác thường.

"Mày đúng là đồ điên." Lúc này, Yến Nam Nguyên cũng cảm thấy hôm nay mình không nên tới đây, anh ta lẩm bẩm một câu.

Sau khi anh ta nói xong, Yến Bắc Thần quay đầu lại, dưới ánh nắng sáng rọi, cả người anh trở nên gần như trong suốt. Trong trạng thái gần như trong suốt ấy, môi anh lại dần có màu sắc. Màu máu in đậm trên môi anh, đôi môi mỏng của Yến Bắc Thần nhếch lên một độ cong, nở nụ cười.

"Vậy à? Đây không phải là bị các người ép cho phát điên à?"

-

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!