Chương 34: (Vô Đề)

An Hạ dắt tay Yến Bắc Thần.

Tay Yến Bắc Thần rất lớn, bàn tay rộng lớn với những ngón tay cùng khớp xương rõ nét thon dài. Khi cô nắm tay Yến Bắc Thần thì thực ra là tay cô bị tay của Yến Bắc Thần bao lại toàn bộ.

Càng giống như Yến Bắc Thần nắm tay cô.

An Hạ không biết tại sao một người đàn ông cao to như vậy, thế mà lại sợ bóng tối.

Có điều Yến Bắc Thần nói muốn cô nắm tay anh, cho nên cô cũng nắm. Cô sẽ không từ chối yêu cầu của Yến Bắc Thần. Hơn nữa, cô rất quen thuộc cái ngõ nhỏ này, cho dù không cần đèn pin của điện thoại thì cô vẫn có thể nắm tay Yến Bắc Thần đi từ trong bóng tối ra ngoài.

An Hạ nghĩ như vậy, màn đêm tối tăm yên tĩnh, giống như bầu trời đêm không hề có vì sao nào. Các giác quan của con người dường như bị bóng tối cướp đi, An Hạ chỉ có thể nghe được tiếng tim cô đang đập "thình thịch", cùng với nhiệt độ khi lòng bàn tay cô dán vào lòng bàn tay Yến Bắc Thần.

Bàn tay của anh rất khô ráo, nhiệt độ cũng cao hơn tay của cô, khi mà cô nắm tay anh thì điều này làm cho cô có một loại cảm giác khi còn bé được cầm túi chườm nước nóng cách một lớp vải bông.

Nhưng mà tay anh có vẻ cứng rắn hơn túi chườm nước nóng, đường nét khớp xương rất rõ ràng, mới chỉ đụng chạm như vậy đã có thể tự miêu tả dáng vẻ của lòng bàn tay trong lòng.

Rộng lớn, thon dài, tái nhợt, đẹp đẽ.

Mỗi một bộ phận trên người Yến Bắc Thần đều rất hoàn mỹ, ngay cả tay cũng vậy. Mà không chỉ riêng vẻ bề ngoài, nội tâm của anh cũng rất hoàn hảo. Anh rất lịch thiệp, có tu dưỡng, có thể mang cho người khác một loại cảm giác rất ấm áp lặng lẽ.

Ở trước mặt một người như vậy, thời gian dài được ngâm trong cảm giác ấm áp này, chắc hẳn không có ai không mê muội, không chìm đắm vào trong đó, hẳn là không có ai không thích Yến Bắc Thần.

An Hạ nắm tay Yến Bắc Thần đi về phía trước, cô nhìn bóng đêm trước mắt, dựa theo thói quen của mình mà dẫn Yến Bắc Thần ra ngoài. Gió đêm lướt qua gò má của cô, có chút ngứa, lại có chút lạnh, An Hạ giống như quả bóng bay đối diện với cơn gió, không biết vì sao cô lại sinh ra một cảm giác buồn vô cớ.

Cảm giác này sinh ra cũng không có gì xa lạ. Mặc dù An Hạ không cảm thấy mạnh mẽ đến mức như vậy, nhưng đối với loại cảm giác buồn vô cớ này, cô lại luôn có ký ức về nó.

Cái cảm giác này giống như khi cô còn bé, còn trẻ người non dạ, nhìn những vì sao tỏa sáng trên bầu trời, cô muốn với tới, muốn chạm vào, nhưng mà sau đó cô biết, đây là chuyện vĩnh viễn không thể nào xảy ra được.

Những vì sao mãi mãi không thuộc về cô.

An Hạ ngẩng đầu lên, liếc nhìn bầu trời đêm.

Chắc hẳn ngày mai sẽ mưa, trên bầu trời u ám, mây đã che hết mặt trăng và các vì sao, chỉ còn lại bóng đêm.

Bây giờ, trên trời dưới đất cũng chỉ còn một ngôi sao soi sáng bóng đêm cô đang cầm trong tay thôi.

Sau khi hai người cùng nhau cầm tay, An Hạ cầm tay không lỏng cũng không quá chặt, da thịt ở lòng bàn tay của hai người chỉ khi bước đi từng bước thì mới tình cờ chạm vào, ma sát vào nhau.

Con hẻm này rất dài, rất tối, giống như mãi mãi không đi tới điểm cuối. Yến Bắc Thần được An Hạ cầm tay đi về phía trước, sau khi bàn tay anh chạm vào bàn tay của cô bé giúp việc, trong bóng tối, anh phá vỡ sự yên tĩnh đã duy trì nãy giờ.

"Tay em chảy mồ hôi." Yến Bắc Thần nói.

Lòng bàn tay của hai người cọ sát vào nhau. Lòng bàn tay của Yến Bắc Thần khô ráo ấm áp, nhưng lòng bàn tay của cô bé giúp việc ngay ban đầu đã hơi lạnh. Nhưng sau đó, chắc là đi được một lúc, lòng bàn tay trở nên nóng lên, dần trở nên ẩm ướt.

Kiếm Lai Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp Vưu Vật

- Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng Yến Bắc Thần vừa mở miệng, động tác nắm tay của cô bé giúp việc khựng lại một chút, sau đó cô rụt tay lại một cái. Nhưng cô còn chưa kịp rút ra, tay Yến Bắc Thần đã nắm chặt lấy tay cô.

Bởi vì động tác này của Yến Bắc Thần, tay hai người lại nắm càng chặt hơn so với lúc nãy. Mà Yến Bắc Thần sợ mình lại nói ra cái gì đó làm cô bé giúp việc muốn rụt tay lại, nên anh dứt khoát đưa ngón tay của mình đan xen vào các kẽ hở bàn tay của cô giúp việc nhỏ, mười ngón tay của hai người cứ thế đan vào nhau, ngón tay vững vàng nắm chặt.

An Hạ bị nắm chặt mười ngón tay: "..."

Sau khi đan mười ngón tay vào nhau, dường như Yến Bắc Thần có cảm giác tràn đầy sự an toàn, nên đi về phía trước cũng mạnh dạn hơn một chút, thậm chí còn chủ động kéo tay An Hạ đi về phía trước.

Yến Bắc Thần nắm tay An Hạ, vừa đi vừa nói: "Đừng buông tay nhé."

"Tôi sợ bóng tối."

An Hạ bị nắm tay: "..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!