Chương 33: (Vô Đề)

Yến Bắc Thần ở quán cà phê hơn một tiếng đồng hồ.

Hơn một tiếng sau, hai thiếu niên trên chiếc ghế dài đã rời đi. Yến Bắc Thần ngồi một lúc, sau đó cũng rời khỏi quán cà phê.

Lúc Yến Bắc Thần đến quán cà phê thì cũng là thời điểm nóng nhất của buổi chiều. Qua hơn một tiếng thì cũng đến ba giờ chiều, ánh mặt trời chói chang như đổ lửa dần dần dịu đi, chỉ còn lại ánh sáng nhẹ nhàng.

Yến Bắc Thần đứng bên cạnh xe liếc mắt nhìn mặt trời, rồi mở cửa lên xe.

Nếu đã trốn làm, Yến Bắc Thần cũng không có ý định về công ty. Nơi này cách biệt thự cũng không xa, sau khi Yến Bắc Thần lên xe thì lái xe về thẳng nhà.

Biệt thự nơi anh và An Hạ ở bình thường cũng chỉ có hai người, mà lúc anh không ở nhà thì cũng chỉ có một mình An Hạ ở trong biệt thự, điều này làm cho biệt thự càng trở nên yên tĩnh.

Sau khi về đến nhà, Yến Bắc Thần đỗ xe ở trong sân, anh mở cửa biệt thự đi vào. Anh đứng ở huyền quan thay giày, nhưng ánh mắt lại nhìn vào bên trong biệt thự. Trước đây khi nghe thấy tiếng xe, An Hạ đã ra đón anh từ sớm nhưng hôm nay lại không hề có động tĩnh gì.

"Cô bé giúp việc." Sau khi Yến Bắc Thần thay giày xong thì gọi một tiếng.

Tiếng nói của anh không lớn, nhưng lại vang vọng trong biệt thự trống trải rộng lớn, cả tòa nhà yên tĩnh không hề có tiếng đáp lại anh. Yến Bắc Thần đứng ở cửa, hơi cau mày, sau đó anh lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn.

Tin nhắn gửi cho cô bé giúp việc, sau khi gửi không bao lâu thì cô giúp việc bé nhỏ đã trả lời lại.

[An Hạ: Xin lỗi cậu chủ, chị gái em có việc đột xuất, em phải tới nhà trẻ đón Tiêu Tiêu, em về ngay đây.]

Nhìn thấy tin nhắn, Yến Bắc Thần: "..."

-

Hôm nay khi An Thanh chạy xe thuê thì xảy ra chút sự cố nhỏ. Buổi chiều nay cô ấy phải xử lý sự cố này, cho nên không có thời gian đi đón Tiêu Tiêu. Ba giờ rưỡi chiều Tiêu Tiêu sẽ tan học, chú Lý ở cạnh nhà hôm nay cũng có việc. Không còn cách nào khác, An Thanh đành gọi điện thoại cho An Hạ.

Lúc An Hạ nhận được điện thoại thì cũng sắp đến giờ tan học của Tiêu Tiêu. Cô vội vàng rời khỏi nhà, và đi tàu điện ngầm tới nhà trẻ của Tiêu Tiêu. Bởi vì cô đi quá vội vàng cho nên quên xin Yến Bắc Thần cho nghỉ.

Nếu như bình thường, Yến Bắc Thần đều trở về lúc hơn sáu giờ chiều. Nếu cứ tính nhưu vậy, An Hạ đón Tiêu Tiêu, đợi khoảng năm giờ chị gái trở về rồi cô mới trở về thì cũng không làm lỡ gì cả. Thế nhưng không ngờ rằng hôm nay Yến Bắc Thần lại trốn làm.

Khi Yến Bắc Thần gửi tin nhắn hỏi cô đang ở đâu, thực ra lúc đó An Hạ vẫn đang ở trên tàu điện ngầm. Cô dự định sau khi đón Tiêu Tiêu thì tạm thời dẫn bé đi theo, sau đó sẽ trở về nhà luôn. Nhưng sau khi cô trả lời tin nhắn không bao lâu, Yến Bắc thần lại nói không cần trở về nhà, anh sẽ đến chỗ cô. Sau khi An Hạ nhận được tin nhắn của Yến Bắc Thần thì cũng nghe lời không vội vàng, sau khi xuống tàu điện ngầm thì đi thẳng tới nhà trẻ đón Tiêu Tiêu.

Đến khi cô đón Tiêu Tiêu ra khỏi nhà trẻ thì Yến Bắc Thần đã đứng ở con đường phía trước gọi cô một tiếng.

"An Hạ."

Người đàn ông mặc áo sơ mi và quần âu, anh đứng thẳng người trước một chiếc xe màu đen, dáng người thẳng tắp. Dưới ánh mặt trời, ngũ quan dưới làn da tái nhợt của anh trở nên tuấn tú sắc nét. Khi anh gọi một tiếng như thế thì có không ít phụ huynh của mấy đứa trẻ xung quanh đều nhìn về phía anh.

Lúc An Hạ nhìn thấy Yến Bắc Thần thì tim cô bỗng nhiên nảy lên một cái. Có thể do thời tiết quá nóng làm khuôn mặt của cô hơi nóng. Cô hơi sững sờ, sau đó dưới sự nhắc nhở của Tiêu Tiêu, cô và Tiêu Tiêu băng qua đường.

Yến Bắc Thần nhìn An Hạ dẫn một bé gái đi tới.

Hôm nay cô bé giúp việc vẫn mặc một bộ đồ đơn giản như thường ngày, áo cộc tay màu trắng và quần soóc, rộng rãi và giản dị. Trong chiếc áo cộc tay và quần soóc, chân và tay cô thon dài, làn da trắng nõn mịn màng.

Dường như cô cao hơn một chút so với lần đầu tiên vào nhà họ Yến, cô vừa đi vừa cầm tay bé gái nhỏ, cả người hơi nghiêng, trông rất kiên nhẫn và tỉ mỉ. Trên cánh tay mảnh khảnh của cô có khóac một cái balo hình phim hoạt hình màu hồng nhạt, thoạt nhìn có chút đáng yêu.

Sau khi Yến Bắc Thần gọi An Hạ, cô lập tức dẫn Tiêu Tiêu đi đến bên cạnh anh. Khi nhìn thấy Yến Bắc Thần, An Hạ nhìn anh nở nụ cười, cô không nói gì. Yến Bắc Thần cúi đầu nhìn Tiêu Tiêu vẫn còn đang cầm tay cô, An Hạ siết tay nhỏ của Tiêu Tiêu một cái, ra hiệu cô bé chào hỏi Yến Bắc Thần.

Năm nay Tiêu Tiêu năm tuổi, đang học lớp chồi ở nhà trẻ. Bé cũng giống như hai chị em An Hạ, làn da rất trắng. Một cô bé chỉ cần trắng trẻo thì đều sẽ xinh đẹp, hơn nữa bé con có chút giống dì của mình, có một đôi mắt đen láy trong veo, khi nhìn người khác thì mang theo ý cười điềm tĩnh.

Không hiểu tại sao, nhìn bé thì lại giống như trông thấy An Hạ khi còn bé.

"Cháu chào chú ạ." Sau khi Tiêu Tiêu được dì nhắc nhở thì lễ phép chào người đàn ông trước mặt.

Cô bé hơi thấp một chút, chỉ đứng đến bắp đùi anh, trắng trắng tròn tròn, nhưng khi khom lưng chào anh lại rất tiêu chuẩn. Yến Bắc Thần nhìn bé nở nụ cười ngọt ngào, ngay cả giọng nói của bé cũng ngọt ngào, thì nở nụ cười.

"Chào cháu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!