An Hạ ngước mắt nhìn Yến Bắc Thần.
Ánh đèn phía sau lưng anh, trên mặt anh bị bóng tối che lấp, đôi mắt không quá đen của anh dường như bị che bởi một tấm màn đen, đem lại cho người ta cảm giác tối tăm.
Sau khi anh nói xong, nụ cười trong mắt anh dường như cũng hơi thu lại cùng với lời nói. Anh nhìn cô chăm chú, trong chốc lát, An Hạ cảm giác mình như đang dừng ở vực thẳm.
Hai người cứ yên tĩnh nhìn nhau như vậy, khoảng cách giữa bọn họ rất ngắn, làn gió thổi qua, m0n trớn lên làn da có chút nóng bỏng, mang cảm giác mát lạnh như lụa.
An Hạ nhìn Yến Bắc Thần, cổ họng cô chuyển động, khiến cằm cô cũng hơi run. Nhưng chẳng mấy chốc, cô nhớ ra mình không thể nói chuyện, bèn giơ cánh tay, làm một câu thủ ngữ với Yến Bắc Thần.
An Hạ: Cậu sẽ không đâu.
Thấy cô giơ tay làm thủ ngữ xong, Yến Bắc Thần cụp mi, nhìn ý nghĩa của thủ ngữ, không nói chuyện.
Qủa thực Yến Bắc Thần là một người tự tung tự tác, nhưng anh là một người tốt sẽ không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn. Nếu anh biết, bởi vì chuyện anh trả tiền cho cô, anh có thể đưa ra cho cô những yêu cầu trắng trợn, vậy thì có lẽ những yêu cầu của anh sẽ có hơi khác người, nhưng không bao giờ quá đáng.
Anh sẽ không đưa ra những chuyện mà biết chắc cô sẽ không từ chối, như chuyện muốn cô ở bên anh.
Trừ cái này ra, anh cũng không có lý do để làm như vậy.
Anh lại không thích cô.
Từ trước đến nay anh nói chuyện rất tùy ý, lời nào cũng có thể đem ra nói đùa, vậy nên câu nói kia tám chín mười phần cũng là nói đùa thôi.
An Hạ không thông minh, nhưng cũng không ngu ngốc. Cô chỉ là một cô bé giúp việc, dáng vẻ không xinh đẹp, không thể nói chuyện, có thể Yến Bắc Thần có hứng thú với cô, thương hại cô, nên đối xử với cô rất tốt. Nhưng cô biết, như vậy không phải thích.
Yến Bắc Thần có một bầu trời rộng lớn, con cưng của trời có bối cảnh hùng hậu. Anh có rất nhiều lựa chọn, anh không cần thiết phải từ bỏ một đám mây trên bầu trời, mà cúi đầu vớt lấy cục bùn như cô.
An Hạ hiểu rất rõ điều này. Cô nói ra ý kiến của cô, cô cảm thấy đây là cách nghĩ đúng đắn, cách làm chính xác. Nói xong, cô hơi đảo con ngươi, cúi thấp đầu.
Có lẽ gió đêm hơi lạnh, thổi qua lông tơ trên da, xuyên thấu vào tận xương, trái tim của cô cũng theo gió đêm, mà có chút hiu quạnh.
Sự hiu quạnh này lướt qua trong nháy mắt, An Hạ lại ngẩng đầu lên, yên tĩnh nhìn Yến Bắc Thần, nâng tay làm một câu thủ ngữ.
An Hạ: Cậu sẽ sao?
Sau khi cô bé giúp việc trần thuật cái mà cô cho rằng là quyết định của anh, lại có chút không chắc chắn, cô cúi đầu suy tư một lát, hỏi ngược lại anh một câu.
Ánh mắt anh an tĩnh nhìn cô, nhưng thần sắc trong đáy mắt lại không an tĩnh như vậy. Anh cúi người, bóng hình rơi vào trong mắt cô, khiến ánh mắt vốn màu đen lại càng đen hơn.
Yến Bắc Thần nghe cô hỏi lại thì bật cười.
Cảm xúc trong mắt An Hạ cũng tan biến theo tiếng cười của anh, cô nhìn Yến Bắc Thần cười đứng thẳng người dậy, cúi đầu nhìn cô, khóe môi anh nhấc lên một độ cong nhẹ, nói:
"Ai biết được."
Lông mi An Hạ khẽ run.
Nói xong, anh giơ tay vươn vai một cái. Sau khi vươn vai xong, Yến Bắc Thần ngẩng đầu nhìn về phía tán cây tiêu huyền(*) bên đường nói:
(*) Được dịch từ tiếng Anh
-Platanus orientalis, tên khoa học là Old World sycamore hay Oriental plane, là một loại cây lớn, sớm rụng lá thuộc họ Platanaceae, cao đến 30 m hoặc hơn, được biết đến với tuổi thọ và tán rộng. Vào mùa thu, những chiếc lá xanh đậm của nó có thể chuyển sang màu đỏ như máu, hổ phách và vàng.
"Nổi gió rồi."
"Về nhà thôi."
Sau khi Yến Bắc Thần nói xong thì nhấc chân ra khỏi lề đường, đi vào con đường rộng lớn của khuôn viên trường học. An Hạ đứng dưới ánh đèn đường, nhìn bóng lưng của người đàn ông đang đi phía trước, cô cũng giẫm lên đường, đi theo anh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!