Chương 28: (Vô Đề)

Gió đêm nhẹ thổi, tiếng lá trúc vang lên rì rào trong gió, bóng trúc đung đưa trên khuôn mặt gần sát của Yến Bắc Thần. Đôi mắt An Hạ khóa chặt lấy anh, cứ như vậy trong chớp mắt, mọi âm thanh bên tai cô dường như biến mất.

Giống tiết trời mùa hè nóng nực sau cơn mưa lớn, tiếng ve ồn ào bị cơn mưa lớn cuốn trôi, trong không khí chỉ còn lại hơi nước của những giọt mưa đọng lại, bầu trời xanh thẳm như vừa được gột rửa, thế gian không còn bất cứ tiếng động nào, ngược lại chỉ nghe thấy tiếng của bản thân mình.

An Hạ nghe thấy tiếng hô hấp của bản thân mình, nhịp tim của mình, cô giống như con cá mắc cạn, lại được làn nước trong veo từ từ thấm vào nuôi dưỡng, tinh thần và năng lượng cằn cỗi của cô dần dần trở nên no đủ tươi mới.

Cô nhìn Yến Bắc Thần, trong cổ họng dường như muốn phát ra âm thanh, mà cuối cùng yết hầu cô cũng chỉ nhẹ nhàng nhúc nhích một chút. Cô nghiêm túc nhìn Yến Bắc Thần, nghiêm túc coi lời nói của anh như một ước định, và cũng nghiêm túc dành cho anh một câu trả lời đầy chắc chắn.

An Hạ: Được.

Ngón tay của cô giúp việc nhỏ làm dấu thủ ngữ chữ "Được" rồi cô nhìn anh, làn nước nơi đáy mắt bởi vì mấy lời nói của anh trước đó mà dần dần cũng tiêu tan. Cô lại khôi phục dáng vẻ thường ngày, yên tĩnh và bình thản. Thậm chí sau khi cho anh câu trả lời chắc chắn, ánh mắt của cô chậm rãi dâng lên một chút ánh sáng như xưa, khóe môi của cô cong lên, nở một nụ cười nhợt nhạt với anh.

Nhìn cô cười, Yến Bắc Thần đứng thẳng người lên với vẻ mặt hài lòng. Anh lại đứng thẳng người trở lại, đôi mi dài cụp xuống nhìn cô bé giúp việc trước mắt rồi cũng nở một nụ cười.

"Vậy thì tốt."

Sau khi nói xong câu đó, Yến Bắc Thần nói: "Về nhà đi, tôi buồn ngủ."

-

Sau khi Yến Bắc Thần nói "về nhà", An Hạ lại ngoan ngoãn mở cửa lên xe. Ngày hôm nay An Hạ đã lơ lửng như đang mơ cả một ngày, khi ngồi ở vị trí ghế phụ, cảm nhận tiếng thắt dây an toàn của Yến Bắc Thần bên cạnh, lúc này cô mới thật sự có cảm giác chân thực.

Sau khi Yến Bắc Thần thắt chặt dây an toàn, thì anh lái xe rời khỏi nhà hàng. Tiếng xe vang động, bánh xe lăn trên mặt đường, dần dần khuất vào trong đêm tối.

Trên đường, Yến Bắc Thần chăm chú lái xe, cũng không nói chuyện gì với An Hạ nữa. An Hạ vốn đã không biết nói, anh phải lái xe cũng không thể nào quay sang nhìn cô làm thủ ngữ. Sau khi cô bé giúp việc lên trên xe, cô yên tĩnh ngồi ở vị trí ghế phụ, không phát ra một âm thanh gì nữa.

Trong không khí yên tĩnh này, Yến Bắc Thần đã lái xe vào trong sân biệt thự.

Sau khi tiếng xe lái vào trong sân biến mất, cùng với tiếng tắt động cơ mang đến sự im lặng an tịch, bên trong khoang xe chật hẹp, một vài âm thanh vụn vặt cũng lắng xuống. Yến Bắc Thần dừng xe, nghiêng đầu nhìn người ngồi ghế phụ, cô bé giúp việc tựa đầu lên thành ghế, nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.

Yến Bắc Thần chưa bao giờ nhìn thấy An Hạ ngủ.

Ngược lại, cô đã mấy lần gọi anh rời giường, lần thì trực tiếp động tay, lần thì giày vò anh bằng tiếng chuông báo thức. Mà bình thường, lúc anh thức dậy thì An Hạ cũng đã rời giường. Không chỉ rời giường, cô còn dọn dẹp làm vệ sinh, chuẩn bị kỹ càng cơm nước ngày ba bữa, tất cả trong nhà được cô quản lý nề nếp, ngăn nắp.

Lúc đó, cô giống như một chương trình được cài đặt để cho anh sống trong một môi trường sống sạch sẽ, lành mạnh.

Nhưng mà chương trình thì cũng có lúc phải bảo trì, mà bây giờ cô bé giúp việc đang tắt máy.

Cô giúp việc nhỏ bé không biết nói chuyện, lúc bình thường cũng cực kỳ yên tĩnh, chỉ là đôi mắt sẽ mở lớn, khiến cho cô có cảm giác sống động và tươi sáng. Đôi mắt đó như là ánh sáng duy nhất trên người cô, mà bây giờ ánh sáng đó đã bị che lại.

Tuy nhiên, dù ánh sáng đã bị che đi nhưng khi Yến Bắc Thần nhìn dáng vẻ ngủ của cô bé giúp việc thì lại thấy rằng khi nhìn như vậy, cả người cô cũng rất khỏe mạnh, không hề giống một cô bé bị câm.

An Hạ nhắm mắt lại, cổ hơi nghiêng, đầu nhỏ tựa lên một bên cửa kính xe, bởi vì hơi nghiêng đầu nên đôi môi của cô hơi mở ra, lúc này đang phát ra tiếng hít thở nhẹ nhàng.

Có vài người khi ngủ thì yên tĩnh như chết rồi vậy, ví dụ như Yến Bắc Thần. Còn cô bé giúp việc lúc ngủ cũng rất yên tĩnh nhưng người ta có thể cảm nhận rất rõ ràng cô vô cùng có sức sống.

Người ta có thể cảm nhận được hơi thở của cô, cũng có thể nhìn thấy làn da đàn hồi mịn màng của cô, có thể cảm nhận được thân thể ấm áp của cô, nhưng nếu động vào cô, cô có thể mở mắt ra, đôi mắt linh hoạt mà đẹp đẽ.

Yến Bắc Thần nhìn An Hạ, ánh mắt của anh hơi thất thần.

Ngày hôm nay của cô bé giúp việc không tốt lắm, có kinh hoàng cũng có hãi hùng, thần sắc trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô cũng theo tâm trạng mà ngổn ngang.

Mà Yến Bắc Thần khi nhìn và cảm nhận được tâm trạng của cô truyền ra thì dường như anh bị cô dùng một sợi dây dẫn dắt, tâm tình của cô cũng chính là tâm trạng của anh, làm cho cả ngày hôm nay cũng không tốt lắm.

Yến Bắc Thần nhìn cô bé giúp việc một chút rồi thu ánh mắt lại.

Yến Bắc Thần nhận ra một chút gì đó nhưng anh không tiếp tục suy nghĩ nữa. Trời về đêm có phần hơi lạnh, sau khi anh tắt máy, hơi lạnh của thân xe dần dần lọt vào trong khoang xe. Yến Bắc Thần bước từ trên xe xuống, mở cửa xe chỗ ghế phụ.

Cô bé giúp việc ngủ rất say, Yến Bắc Thần chỉ đơn giản đưa hai tay ra bế cô vào trong ngực rồi ôm vào trong biệt thự.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!