Sau khi lau tóc cho Yến Bắc Thần xong, An Hạ và Yến Bắc Thần cùng nhau chọn lựa căn nhà mà bọn họ muốn ở. Yến Bắc Thần nói tối hôm đó dọn đi quá vội nên tối hôm nay nghỉ ở nhà lớn trước, đến mai thì hai người cùng nhau dọn nhà.
Buổi tối, An Hạ và Yến Bắc Thần ăn tối với nhau. Ăn xong, xác nhận không còn chuyện gì nữa, An Hạ theo nhóm người giúp việc về gian phòng ở chung với dì Vương ở ký túc xá như thường lệ,.
Hôm nay biết An Hạ được cậu chủ giữ lại, sau đó lại gặp được cậu con trai đã lâu không gặp, dì Vương vô cùng vui vẻ. Lý Văn Tiệp tới đây để đưa cho bà ấy ít quần áo thay giặt, ngoài ra còn có ít đồ muối chua, dưa góp trong nhà. Đúng lúc tối nay An Hạ không đi, dì Vương lấy một ít dưa muối cho An Hạ, cho cô mang về căn nhà chuẩn bị dọn qua để ăn.
Dì Vương vui vẻ thu dọn đồ đạc xong xuôi rồi mới thay quần áo, rửa mặt lên giường. Bận rộn cả một ngày, giây phút người phụ nữ nằm xuống giường bỗng nhẹ nhõm cả người.
Cuộc sống quá tốt đẹp khiến người ta trong lúc thả lỏng lại có mấy lời than thở, dì Vương thở dài nói với An Hạ: "Quả thực tuổi dì cũng lớn rồi, hôm nay dọn dẹp đồ dùng trong nhà với cánh chị Trần xong thì cảm thấy tay chân đều nhức nhối. Chờ Văn Tiệp kết hôn, tìm được công việc, dì không cần làm mấy việc này nữa rồi. Đến lúc đó dì sẽ tìm ít việc vặt, muốn làm thì làm mấy ngày, không muốn làm thì nghỉ."
Nói tới đây, dì Vương mỉm cười với An Hạ. An Hạ nhìn bà ấy cười cũng cười theo.
Thấy cô bé câm cười, dì Vương như lấy lại tinh thần, cười nói: "Dì cũng nghĩ xa thật, còn muốn con trai kết hôn, bạn gái nó còn chẳng biết đang ở đâu, ha ha ha."
Dì Vương nói xong thì tự cười một mình, An Hạ nhớ đến Lý Văn Tiệp, cũng không tưởng tượng được Lý Văn Tiệp có bạn gái sẽ thế nào. Nhưng nhìn dì Vương vui vẻ như thế, An hạ lấy điện thoại gõ ra một dòng chữ cho dì Vương.
An Hạ: Lý Văn Tiệp là một chàng trai tốt, sẽ có bạn gái thôi ạ.
Không có người mẹ nào thấy người khác khen con mình mà không vui cả, dì Vương nhìn chữ trên màn hình điện thoại của An Hạ, cười càng tươi hơn. Nhưng bà ấy không phải người tự mãn, gật đầu một cái rồi nói: "Cũng đúng. Văn Tiệp nhà dì có vẻ ngoài không tệ, có học thức, tính cách cũng ổn, có rất nhiều cô gái thích nó."
Dứt lời dì Vương nói: "Trước kia nó học cấp ba dì còn quản nó, lên đại học rồi thì không quản nữa, sinh viên đều rất tự do, dì còn nghe Văn Tiệp nói lớp bọn nó có những bạn vào khai giảng, đi học quân sự rồi yêu nhau, bây giờ gần như cả lớp đều yêu đương rồi. Cũng phải thôi, đều là trẻ con, độ tuổi mấy đứa các cháu, trên đại học không có áp lực gì quá lớn, chẳng phải chỉ yêu đương, ăn uống, tự do thoải mái thôi sao?"
Dì Vương nói mấy lời kiểu này, cứ nói mãi một hồi thành ra nói nhiều, sau khi nói xong, bà ấy nhìn qua An Hạ, tỉnh táo lại.
Bà ấy nói về cuộc sống của sinh viên đại học thời nay, cũng là cuộc sống của bạn cùng trang lứa với An Hạ. Cuộc sống của bọn họ không buồn không lo, có ánh mặt trời xán lạn nhưng cuộc sống của An hạ lại có trách nhiệm của cô, cô bị vây lại trong một căn nhà, trói chặt bên người cậu chủ, hoàn toàn không giống với bọn họ.
Nghĩ tới đây, nụ cười trên mặt dì Vương hơi khựng lại, An Hạ nhìn bà ấy, nụ cười của cô chẳng hề thay đổi.
An Hạ chưa từng chủ động nói về chuyện của bản thân. Cô không nhắc đến sự đau khổ hay mong ước của mình, cô vĩnh viễn luôn yên lặng, lặng lẽ đón nhận tất cả mọi điều dù là con người hay vận mệnh. Rõ ràng cô chỉ là một đứa trẻ tròn mười chín tuổi nhưng cơ thể nhỏ nhắn mảnh khảnh ấy lại như có thể gánh chịu tất cả nỗi bất hạnh.
Dì Vương nhìn cô bé câm cười, bà ấy khẽ thở dài, nói: "Nếu như cháu không nghỉ học, bây giờ cũng lên đại học rồi đó."
Dì Vương nói xong, An Hạ gật đầu.
"Tiểu An, cháu có muốn đi học không?" Dì Vương hỏi.
Hôm nay An Hạ được hỏi về vấn đề này hai lần, lần đầu là cậu chủ hỏi, anh hỏi khiến cô không kịp ứng đối. Lúc dì Vương hỏi, dường như cô đã chuẩn bị được nhiều hơn.
Cô suy nghĩ một lúc, gõ một đoạn chữ trên điện thoại rồi đưa cho dì Vương.
An Hạ: Cháu có chuyện khác quan trọng hơn việc học.
Dì Vương nhìn chữ trên điện thoại, đưa mắt nhìn cô bé câm. Cô bé câm vẫn đang cười, nhìn cô cười, dì Vương trả điện thoại lại cho cô rồi cười với cô.
"Ngủ thôi."
Trong phòng đã tắt đèn từ sớm, đề tài nói chuyện phiếm này cũng do dì Vương đề cập. Bây giờ dì Vương không muốn nói nữa, An Hạ cầm điện thoại, gật đầu dưới ánh sáng phản chiếu của màn hình điện thoại. Gật đầu xong, cô ấn tắt điện thoại.
Ánh sáng màn hình điện thoại tắt ngúm, trong phòng chìm vào bóng tối hoàn toàn. Trong bóng tối, dì Vương trở mình phát ra tiếng sột soạt. An Hạ cầm điện thoại, nằm xuống gối, nhắm hai mắt lại.
Cô muốn đi học.
Mặc dù hôm nay hai người đều hỏi cô có muốn đi học không nhưng mục đích thực sự của hai người họ lại khác nhau. Dì Vương chỉ hỏi thế thôi nhưng An Hạ hiểu rõ, lúc cậu chủ hỏi cô, nếu như cô bảo cô muốn thì cậu chủ sẽ giúp cô đi học.
Anh không chỉ cho cô đi học, thậm chí còn có thể cung cấp tài chính cho cô học, cậu chủ vẫn là một người dịu dàng như thế, sau khi cô nói muốn, anh luôn thực hiện nguyện vọng của cô.
Cậu chủ cung cấp tài chính cho cô đi học, quả thực có thể tiết kiệm được rất nhiều tiền. Nhưng đối với An Hạ lúc này mà nói thì từng ấy không đủ. Bởi vì bây giờ cô không chỉ không tiêu tiền là được mà cô còn cần kiếm thêm tiền. Nhưng cô không thể bắt cậu chủ cung cấp tài chính cho mình đi học, đồng thời còn phải trả lương cho mình.
Sao có thể như thế được chứ? An Hạ nghĩ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!