Sau khi Yến Bắc Thần nói xong, thì nắm lấy cổ tay An Hạ rồi nhắm hai mắt lại.
Vốn dĩ An Hạ định gọi anh dậy, không ngờ bản thân cô lại bị giữ ở đây. Mà khi Yến Bắc Thần nhắm mắt lại lần nữa, hình như chẳng mấy chốc lại thiếp đi. Hô hấp của anh lại trở nên nặng nề đều đặn, không chỉ như vậy, mi tâm được cô ấn lên, dường như cũng không nhăn lại nữa.
Trạng thái ngủ của Yến Bắc Thần hiện tại hoàn toàn khác so với lúc cô mới đến, anh bước vào trong tâm trạng thư thái thả lỏng, như thể nắm lấy cổ tay cô cho anh cảm giác tin tưởng và an toàn mãnh liệt.
An Hạ đứng bên giường, cúi đầu ngắm cậu chủ đang ngủ thiếp đi. Sau khi nhìn một lát, cô ngồi bên mép giường của cậu chủ, thất thần nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ.
-
Yến Bắc Thần lại ngủ thêm nửa tiếng.
Mà giấc ngủ nửa tiếng này, hiển nhiên có tác dụng hơn giấc ngủ cả buổi chiều của anh nhiều. Khí sắc của anh tốt lên không ít, thậm chí ngay cả ánh sáng ở đáy mắt cũng trở nên trong trẻo.
Sau khi tỉnh dậy, Yến Bắc Thần xoa xoa cái bụng kêu đói, An Hạ vội vàng đi nhà bếp, nhanh chóng làm xong bữa tối. Yến Bắc Thần tới phòng ăn, cùng ăn tối với An Hạ.
Từ sau lần trước cùng ăn cơm với An Hạ ở phòng ăn, thì Yến Bắc Thần rất ghét ngồi ăn cơm một mình trước bàn ăn. Mấy bữa gần đây, hai người đều ăn cùng nhau, chỉ có điều là chia thức ăn ra.
Khẩu vị của Yến Bắc Thần không tệ, cơm tối hôm nay An Hạ làm, anh đã ăn gần hết mà cũng không hề kén chọn. Sau khi ăn cơm xong, Yến Bắc Thần liếc mắt ra ngoài cửa sổ, bên ngoài mặt trời vẫn chưa có dấu hiệu xuống núi.
"Tôi đi mua chút đồ." Sau khi Yến Bắc Thần nhìn mặt trời thì nói với An Hạ một câu.
Sau khi hai người cùng nhau ăn cơm, Yến Bắc Thần cũng biết sở thích của An Hạ, kêu cô tự chuẩn bị cho mình nhiều đồ ăn chút, cũng bảo cô ăn chậm nhai kỹ. Thế nên khi Yến Bắc Thần ăn xong, An Hạ vẫn đang cắn miếng măng.
Cô bé giúp việc còn đang phồng má, sau khi Yến Bắc Thần nói xong thì tăng tốc độ ăn cơm, thấy động tác rõ nhanh của cô, Yến Bắc Thần bật cười, nói.
"Tôi tự đi là được rồi, em ở nhà ăn cơm đi."
Yến Bắc Thần nói xong, An Hạ ngậm một miệng cơm nhìn về phía anh.
Yến Bắc Thần là một người không chịu ngồi yên, sau khi hai người ăn cơm xong, anh luôn tìm một cái cớ để đi ra ngoài. Hoặc là đi mua ly trà sữa, hoặc là ra bờ biển chơi, mà cho dù là đi làm gì, đều sẽ đem An Hạ theo.
Lần này An Hạ cũng ngầm hiểu anh sẽ đưa mình theo, không ngờ Yến Bắc Thần lại nói muốn đi một mình.
Thói quen thật đáng sợ, Yến Bắc Thần nói xong, An Hạ sững sờ một lát, mới gật đầu.
Mặc dù cô bé giúp việc đã quen được anh đưa ra ngoài, nhưng lần này anh nói không đưa cô đi, cũng chỉ có thể sửng sốt một chút, thậm chí còn không biểu hiện ra sự mất mát của mình. Yến Bắc Thần nhìn cô, nhìn một lát thì đứng dậy từ chỗ ngồi, nói.
"Không phải là tôi đi mua trà sữa uống, mua xong tôi sẽ quay lại ngay."
An Hạ: "..."
Cậu chủ rõ ràng nghĩ cô cho rằng cậu ra ngoài để ăn mảnh, thế nên mới nói như vậy. Mà sau khi cậu chủ nói xong, An Hạ giật giật khóe miệng, cười một cái.
Thấy An Hạ cười, Yến Bắc Thần cũng cười theo: "Đi đây."
Dứt lời, Yến Bắc Thần đứng dậy rời khỏi phòng ăn.
-
Sau khi Yến Bắc Thần rời đi, An Hạ vội vàng ăn cho xong cơm tối. Cô là đứa trẻ biết quý trọng lương thực, cơm tối ăn sạch không để thừa cái gì. Gần đây cô luôn ăn rất no, nhưng mấy ngày nay, An Hạ cảm thấy hình như bản thân nhiều thịt hơn lúc trước, không gầy như vậy nữa.
Trước kia An Hạ quá gầy, mập lên một chút vẫn dễ nhìn hơn.
Ăn xong, An Hạ rửa bát đũa, thu dọn phòng bếp. Vào lúc cô đang cầm lấy đồ lau nhà làm nốt bước vệ sinh cuối cùng ở phòng ăn, thì nghe thấy tiếng xe ở bên ngoài.
Yến Bắc Thần đã về rồi.
Đúng như lời anh nói, quả thực chẳng mấy chốc đã trở về rồi. An Hạ tính toán một lát, cũng chỉ mới nửa tiếng. Có lẽ anh không đi quá xa, nhiều lắm chỉ tới quảng trường bọn họ từng uống trà sữa một chuyến.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!