Chương 17: (Vô Đề)

An Hạ yên lặng nhìn anh.

Yến Bắc Thần cũng nhìn cô, ánh mắt hai người giao nhau qua ánh đèn sáng lóa và bóng đêm. Nhìn như thế một lúc, Yến Bắc Thần nói.

"Sau khi họp ở Nam Thành xong, tôi sẽ về biệt thự sống."

Yến Bắc Thần vốn không thích dinh thự của nhà họ Yến. Thỉnh thoảng mới quay lại dinh thự để chọc giận hai anh em Yến Nam Tân, một phần khác là vì bài vị của mẹ anh cũng ở đó. Hiện giờ bài vị của mẹ anh đã được thờ cúng ở đạo quan Cửu Sơn, anh không muốn quay lại dinh thự nữa.

"Tôi có mấy ngôi nhà ở Nam Thành." Yến Bắc Thần nói, nói xong anh ngước mắt nhìn nửa phần sân và hàng rào của căn biệt thự trồng mơ trân châu, nói: "Em có thể chọn một căn để ở cùng tôi, mấy căn đó cũng không khác nơi này lắm, ở cạnh biển, cũng có sân tường, cũng có thể trồng hoa."

"Em có thể ở đó chăm sóc tôi như ở đây." Yến Bắc Thần nói.

Yến Bắc Thần cảm thấy mấy ngày nay sống ở Hải Thành với cô bé giúp việc này cũng không tệ. Khi anh đi làm, cô đều chuẩn bị chu đáo một ngày ba bữa, lúc tan làm, ở trong phòng làm việc cô giúp sẽ rót cho anh một ly nước, sau đó cũng không quấy rầy quá nhiều. Khi không làm việc anh muốn ra ngoài đi dạo, cô bé giúp việc sẽ đi theo anh, mặc dù cô ấy không nói được nhưng thỉnh thoảng diễn đạt một số từ bằng thủ ngữ cũng rất thú vị.

Và cả đêm nay, hai người họ cùng nhau mở đèn trồng mơ trân châu trong sân.

Yến Bắc Thần không thiếu người chăm sóc, nhưng cô giúp việc nhỏ này chăm sóc anh vô cùng chu đáo, hơn nữa luôn mang đến cho anh những niềm vui bất ngờ khi ở cùng nhau.

Anh rất thích hình thức ở chung như thế này.

Sau khi Yến Bắc Thần nói xong, cô giúp việc ngồi xổm ở đó không nói lời nào, vẫn nhìn anh, hai tay lấm lem vì mới thêm đất ban nãy. Bầu không khí giữa hai người yên tĩnh, An Hạ nhìn Yến Bắc Thần ở trước mặt mình, giơ cánh tay lên làm thủ ngữ.

An Hạ: Cậu chủ đi đâu em đi đấy.

Nửa cánh tay của cô ở dưới ánh đèn, nửa còn lại ở trong bóng tối, nhưng vì hai người ở gần nhau nên Yến Bắc Thần có thể nhìn thấy rõ ý cô muốn nói. Ngoại trừ ý cô muốn biểu đạt, anh còn có thể men theo cánh tay nhìn thấy ánh mắt của cô.

Khi cô giúp việc nói chuyện luôn không có cảm xúc gì. Biểu cảm của cô nhiều nhất cũng chỉ là bối rối vì không thể giải quyết tốt chuyện của anh, lo sợ anh sẽ bị anh đuổi đi, ngơ ngác trước những nhận xét đột ngột của anh, hầu hết thời gian đều rất là yên lặng.

Bây giờ ánh mắt của cô không quá khoa trương, chỉ bình thản thuật lại những gì cô muốn bày tỏ như thường ngày. Sau khi biểu đạt xong, cô bỏ cánh tay xuống, nhìn thẳng vào mặt anh mà không có bất kỳ rào cản nào, yên tĩnh cười với anh.

Lúc cười, cô bé giúp việc đẹp hơn khi không cười rất nhiều. Điều này khiến cô dù ở trong bóng tối cũng có thể tỏa ra những màu sắc loang lổ. Yến Bắc Thần nhìn cô, nghĩ đến điều cô vừa biểu đạt, trong lòng như được gió núi lấp đầy.

"Được." Yến Bắc Thần gật đầu.

Cậu chủ như nhận được câu trả lời mình mong muốn, mỉm cười gật đầu, An Hạ nhìn anh cũng cười theo, cậu chủ quay lại nhìn cô cười nói.

"Ngày mai chúng ta đi công viên giải trí chơi đi."

An Hạ: "..."

Vừa nói muốn trở về Nam Thành xong, cậu chủ tự dưng nhắc tới chuyện đi công viên giải trí. Yến Bắc Thần nói xong thì quay lại lấy cuốc. An Hạ nhìn anh cầm cuốc về, sau khi hoàn hồn lại thì giơ cánh tay lên hỏi một câu.

An Hạ: Ngày mai cậu không đi làm ạ?

Ngày mai vẫn là ngày làm việc.

An Hạ hỏi xong thì Yến Bắc Thần đáp: "Không."

Sau khi nói xong, Yến Bắc Thầnh bắt đầu cầm cuốc đào đất, giật giật bả vai nói: "Trồng hoa cả đêm mệt chết đi được, làm gì nổi mà làm?"

An Hạ: "..."

Yến Bắc Thần nói đến đây, cô bé giúp việc ngừng hẳn. Yến Bắc Thần dựa vào cuốc, cười cười nhìn cô nói: "Hơn nữa đó là công ty của tôi, tôi muốn đi làm thì đi, không muốn làm thì thôi, ai dám quản tôi?"

An Hạ: "..."

-

Yến Bắc Thần trước giờ đều là nói được làm được.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!