Yến Bắc Thần nói xong, đưa mắt nhìn mặt trời bên ngoài tường, nói.
"Chọn ngày không bằng đúng ngày, không bằng hôm nay luôn đi."
An Hạ: "..."
Cậu chủ quyết định nhanh mà hành động cũng nhanh. An Hạ nghe lời anh nói, bỏ tay túm lấy ngón tay anh ra, giơ cánh tay dùng thủ ngữ nói.
An Hạ: Hiện tại có thể mua được hoa mơ trân châu ạ?
Cô bé giúp việc quơ tay biểu đạt sự lo lắng, Yến Bắc Thần thấy ý nghĩa câu thủ ngữ cô biểu đạt, khẽ cười.
"Có tiền mua gì chả được."
-
Chuyện cứ vậy được quyết định, Yến Bắc Thần lái xe đưa An Hạ tới chợ hoa ở Hải Thành.
Hải Thành là thành phố phía nam, khí hậu ấm áp vừa phải, bốn mùa như xuân, vô cùng thích hợp cho sự phát triển của hoa cỏ, thế nên cũng dẫn tới chợ hoa bên này vô cùng phồn thịnh phát đạt.
Chợ hoa Hải Thành nằm ở phía đông vùng ngoại ô thành phố, ở đây lắp đặt một cái lều cực lớn giữ nhiệt độ ổn định, được chuyên dùng cho việc mua bán ở chợ hoa. Các loài hoa trong lều giữ nhiệt phong phú đa dạng, cần gì cũng có, vừa bước vào là hương hoa và hơi ấm phả vào mặt.
Sau khi Yến Bắc Thần và An Hạ đi vào chợ hoa thì đi thẳng đến khu vực của hoa mơ trân châu, người bán hàng nhìn thấy bọn họ, tươi cười đón tiếp.
"Là anh Yến phải không ạ?"
Dứt lời, người bán hoa cúi đầu, dang tay chỉ những cây hoa mơ trân châu bên cạnh, nói: "Đây đều là những cây mới tới, vô cùng tươi. Chất lượng của đám hoa này cũng rất tốt, qua mấy ngày nữa có thể nở rồi."
Chợ hoa không nhất định nhập hàng vào sáng sớm, nếu như cần, có thể nhắc trước với khu vực nhà vườn, lập tức giao hàng tới ngay.
Bên cạnh người bán hoa được vây bởi những khóm hoa mơ trân châu to, cành hoa tươi tốt, lá cây màu xanh nhạt, còn có nụ hoa màu trắng chưa nở, tỏ rõ sức sống bừng bừng của đám hoa mơ trân châu này.
Để bảo đảm cây hoa không bị chết, chỗ rễ ở dưới cùng cây hoa được bọc bằng bùn đất và giấy báo. Sau khi người bán hoa nói xong, Yến Bắc Thần nhìn hoa mơ trân châu trên mặt đất, quay đầu hỏi An Hạ.
"Được không?"
Ánh mắt An Hạ rơi trên đám hoa, trong mắt cô chứa ánh sáng nóng bỏng mà hưng phấn. Yến Bắc Thần hỏi xong, An Hạ quay đầu nhìn về phía anh, giơ tay làm thủ ngữ.
An Hạ: Được ạ.
Cô bé giúp việc làm thủ ngữ xong thì quay đầu lại tiếp tục đi ngắm hoa. Hiện tại cảm xúc và bầu không khí không quá giống với lúc anh đồng ý với cô có thể trồng hoa mơ trân châu. Lúc đó anh chỉ đồng ý, mà hiện tại anh trực tiếp đưa cô đi thực hiện, hiển nhiên cô bé giúp việc đắm chìm trong đó, đã cảm nhận được niềm vui trong đó.
Dường như Yến Bắc Thần cũng bị sự vui vẻ của cô lây nhiễm, khóe môi anh khẽ cong lên nở một nụ cười. Anh quay đầu lại, nhìn về phía người bán hoa đang chờ ở bên cạnh, nói.
"Có thể rẻ hơn chút không."
Âm thanh của Yến Bắc Thần vừa dứt, người bán hoa và An Hạ cùng nhìn về phía anh.
Người bán hoa là được liên hệ khẩn cấp, sau đó tới vườn trồng cây cảnh hái hoa về, bên đó nói với anh ta, đây là khách hàng lớn, không thiếu tiền, kêu anh ta nhất định phải tiếp đãi anh.
Nhưng anh ta không ngờ, vị khách lớn mà anh ta nhất định phải tiếp đãi tốt, nói câu đầu tiên với anh ta là trả giá.
Người bán hoa sững sờ đứng đó, một lúc lâu sau vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Mà dường như An Hạ cũng không ngờ tới chuyện cậu chủ sẽ yêu cầu người bán hoa bán rẻ một chút, đây không phải là một chuyện bất thường, trả giá là chuyện rất bình thường, chẳng qua cô cảm thấy chuyện cậu chủ trả giá khiến cô hơi kinh ngạc.
Cuối cùng, vẫn là người bán hoa biết nhiều hiểu rộng, kịp hoàn hồn lại. Sau hoàn hồn, trên mặt người bán hoa lộ ra vẻ khó xử, nói: "Anh Yến, cái này khó mà rẻ được. Giá khởi điểm của chúng tôi đã rất thấp, anh đột nhiên cần hàng, tôi còn phải mướn mấy người tới vườn trồng để hái, cũng đều dùng loại đất tốt nhất, hơn nữa gấp gáp đưa tới đây. Nên giá thành này cũng phải cao hơn bình thường..."
"Không thể giảm giá à?" Yến Bắc Thần nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!