Chương 13: (Vô Đề)

Yến Bắc Thần đạp xe đi dọc theo đường quốc lộ ven biển, nhưng anh lại không về biệt thự, mà rẽ xuống quốc lộ gần biển ở một con đường nhỏ cách biệt thự không xa. Cuối cùng, anh chở An Hạ, đỗ xe đạp trên bãi cát ngoài bờ biển ở đường quốc lộ ven biển.

Bây giờ mới là 4 giờ chiều, bờ cát hấp thụ nắng mặt trời cả ngày, đang tỏa ra cái nóng hầm hập. Yến Bắc Thần đạp xe đi đến bờ cát rồi xuống xe đạp, dựa xe đạp vào bên cạnh đá ngầm trên bãi cát.

Sau khi dừng lại, Yến Bắc Thần liếc nhìn mặt biển trước mặt, nói với An Hạ: "Chơi một lát ở đây đi."

An Hạ: "..."

Khi Yến Bắc Thần dừng xe lại, An Hạ cũng xuống khỏi yên phụ. Cô đứng bên cạnh xe đạp, liếc nhìn thức ăn trong giỏ xe. Cô giơ cánh tay lên, dùng thủ ngữ hỏi Yến Bắc Thần:

An Hạ: Cậu không cần ăn cơm à?

Khi An Hạ giơ cánh tay lên, Yến Bắc Thần nhìn về phía cô. Nhìn thấy cô làm thủ ngữ, Yến Bắc Thần cười một cái, nói: "Tôi không đói."

Cũng đúng, bây giờ mới hơn 4 giờ, còn chưa tới giờ cơm tối.

Yến Bắc Thần nói xong, An Hạ không nhì nhằng nữa. Sau khi nói với cô xong, Yến Bắc Thần đi thẳng tới bãi cát. Đến bờ cát, Yến Bắc Thần tìm một chỗ sạch sẽ, nhân lúc ngồi xuống thì nằm vật ra bãi cát.

An Hạ: "..."

Yến Bắc Thần dùng hai tay làm gối đầu, khi nằm xuống, cơ thể cao lớn thẳng tắp của anh vẫn thon dài như cũ. Anh gối lên tay của mình, nhắm mắt lại dưới cái nắng không được coi là chói mắt.

Bờ biển trở nên tĩnh lặng, trừ sóng biển và tiếng gió thì cảnh vật yên bình như một bức tranh.

Sau khi cậu chủ nằm xuống, hình như đã nhắm mắt nghỉ ngơi rồi. Anh nằm ở đó, như thể hòa thành một thể với phong cảnh. An Hạ đứng bên cạnh xe đạp nhìn anh một lát, sau đó, cô thu ánh mắt lại, đi ra bãi biển.

An Hạ rất ít khi ra bờ biển.

Nam Thành là vùng duyên hải, nhưng bởi vì phải đi học, sau đó lại phải đi làm nên cô rất ít có thời gian ra biển chơi. Thật ra thì An Hạ rất thích biển.

Sau khi đi tới bờ cát, tóc mai bị gió thổi bay ra gò má, An Hạ cởi giày giẫm lên cát.

Cát ngoài bãi cát vừa khô vừa mịn, lúc giẫm xuống, cát dưới lòng bàn chân len lỏi qua kẽ ngón chân bao phủ phía trên mu bàn chân. Cát mịn trơn nhẵn cọ vào da, sinh ra cảm giác khác lạ nhưng không hề khó chịu.

Cậu chủ vẫn nằm trên bãi cát như cũ, lúc anh không cần cô, cô sẽ có thời gian rảnh. An Hạ cầm giày, giẫm lên bãi cát, im lặng chơi một lát.

Sau khi rong chơi một lúc, cô đi theo con sóng trắng dọc bờ biển, bước vào trong nước biển.

Nước biển đầu tháng ba, cho dù là ở thành phố phía nam thì vẫn hơi lành lạnh. Tuy lạnh nhưng không đến mức lạnh thấu xương. An Hạ bước vào trong nước, cảm giác lạnh lẽo đánh úp vào thần kinh của cô, khiến cô rùng mình một cái. Nhưng sau khi run lên, nước biển nhẹ nhàng chậm rãi m0n trớn bàn chân cô, ngập đến cổ chân cô, như thể dịu dàng ôm lấy cô. Nhiệt độ của nước biển và cảm giác thoải mái dán vào da thịt cô, dưới chân là bờ cát ướt sũng, trong không khí là mùi nước biển mặn mà tươi mát, An Hạ ngước mắt nhìn mặt trời lặn phía xa xa, dường như tất cả phiền muộn và không vui đã biến mất trong nháy mắt này.

Cô đứng trong nước biển, yên lặng hít thở trong chốc lát. Sau khi thể xác và tinh thần hoàn toàn thả lỏng, An Hạ mới quay đầu nhìn ra sau.

Trên bãi cát sạch sẽ ở đằng sau, người đàn ông vẫn nằm ở đó như cũ. Cơ thể cao gầy của anh như thể đã hòa thành một thể với bãi đá ngầm bên cạnh. Chỉ có điều, anh trông trắng sáng hơn đá ngầm nhiều, hoàng hôn mạ lên da dẻ trắng bệch của anh một lớp ánh sáng, đôi mắt hẹp dài sâu hun hút của anh nhắm chặt, trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, anh tựa như đã ngủ.

Anh cứ nằm một mình ở đó.

An Hạ nhìn thoáng qua, bước ra khỏi nước biển, đi tới bên cạnh anh.

Từ nãy đến giờ Yến Bắc Thần đi đến bờ cát là nằm xuống bãi cát luôn. Hôm nay anh phải leo núi cả ngày, nhưng giờ phút này, mệt mỏi như bị cuốn đi hết, bờ cát mịn màng ấm nóng, thậm chí anh còn mơ màng muốn ngủ. Khi anh sắp ngủ quên, anh lại nghe thấy tiếng cát sỏi lạo xạo. Yến Bắc Thần mở bừng mắt, nhìn thấy cô bé giúp việc đi chân trần tới, chụm hai đầu gối ngồi xổm xuống bên cạnh anh.

Lúc đi đường, cô giúp việc nhỏ im lặng không một tiếng động, sau khi ngồi xổm xuống thì còn yên tĩnh hơn. Nắng chiều hoàng hôn vốn đã dịu nhẹ, chiếu xuống người cô lại càng dịu nhẹ yên tĩnh hơn. Đôi mắt cô đen láy sáng ngời, ánh sáng dịu nhẹ phản chiếu ra ảnh ngược, đổ bóng trên hàng mi vừa dài vừa dày của cô, cô cứ nhìn anh như vậy.

Yến Bắc Thần cũng ngước mắt lên nhìn cô, nhìn một lát, sau đó, anh ngồi dậy khỏi bờ cát. Đối diện với ánh mắt của cô nhóc giúp việc, Yến Bắc Thần cười một cái, nói:

"Sao vậy?"

Cậu chủ ngồi dậy khỏi bờ cát, sau khi anh ngồi dậy, chỉ thoáng cái dáng anh đã vượt qua cô. Hàng mi vốn cụp xuống của An Hạ lại nâng lên, cô ngửa đầu nhìn cậu chủ đã ngồi dậy, vừa cười vừa lắc đầu.

Cô không có chuyện gì muốn tìm cậu chủ, chỉ muốn tới đây ngồi với anh mà thôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!