Chương 12: (Vô Đề)

Sau khi trả lời câu hỏi của An Hạ, ánh mắt của Yến Bắc Thần lướt qua An Hạ, dừng trên chiếc xe đạp bên cạnh cô.

Đây là một chiếc xe đạp nữ màu kẹo ngọt, đằng trước có rổ xe, đằng sau có yên phụ. Xe đạp trông rất mới, lóe sáng dưới ánh mặt trời.

"Xe này ở đâu ra vậy?" Yến Bắc Thần quan sát xe đạp xong thì hỏi An Hạ một câu.

Yến Bắc Thần dứt lời, An Hạ cũng hoàn hồn, cô liếc qua chiếc xe đạp trong tầm tay, giơ cánh tay lên làm một câu thủ ngữ để trả lời.

An Hạ: Trong ga ra.

Hôm qua anh dẫn cô giúp việc nhỏ ra ga ra một chuyến, ga ra đang có bảy tám chiếc xe, thế mà anh lại không thấy có một chiếc xe đạp nữ như này.

Nhưng có một chiếc xe đạp như này thì cô nhóc giúp việc đi siêu thị hay gì đó cũng tiện.

Nghĩ đến đây, Yến Bắc Thần cười một cái, nói: "Mắt em tinh thật đấy."

Cậu chủ nói một câu như vậy, không được coi là khen, nhưng cũng không tính là trách móc. Nghe anh nói xong, An Hạ cười một cái.

Khi An Hạ cười, Yến Bắc Thần nhìn cô một cái, sau đó ánh mắt lại dừng trên xe đạp, hỏi: "Kỹ thuật của em thế nào?"

Nụ cười tươi rói của An Hạ còn chưa thu lại, cậu chủ đã đột nhiên hỏi một câu như thế, cô không hiểu cậu chủ có ý gì, chỉ ngước mắt nhìn về phía anh.

Khi cô nhìn sang, hai chân thon dài của cậu chủ tách ra, ngồi lên yên phụ xe đạp. Sau đó, cậu chủ ngẩng đầu lên nói với cô.

"Em chở tôi về đi."

Nụ cười tươi tắn của An Hạ nhanh chóng tắt ngấm.

Lúc Yến Bắc Thần ngồi lên, xe đạp hơi nghiêng đi, cô bé giúp việc luống cuống tay chân mới miễn cưỡng đỡ được. Cô chống xe đạp, quay đầu lại nhìn về phía anh, ánh mắt che phủ một tầng hoảng loạn mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy được.

"Kỹ thuật không được à?" Yến Bắc Thần vừa nhìn vẻ sợ sệt trong mắt cô bé giúp việc vừa hỏi.

Cô bé giúp việc liên tục gật đầu.

Thấy cô gật đầu, Yến Bắc Thần chống hai chân xuống đất, đứng lên khỏi yên phụ. Sau khi anh đứng dậy, trong nháy mắt, xe trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Tiếp theo, Yến Bắc Thần nói: "Thế thì thôi."

An Hạ thở phào nhẹ nhõm một hơi.

"Vẫn nên để tôi chở em đi." Yến Bắc Thần nói.

An Hạ: "..."

-

Từ trước đến nay, Yến Bắc Thần nói làm là làm luôn.

Sau khi nói muốn chở An Hạ, anh nhận lấy xe đạp từ trong tay An Hạ. Xe đạp bị lấy đi, An Hạ đứng ở một bên, liếc sang chiếc ô tô vẫn đang đợi Yến Bắc Thần ở bên cạnh. Cô hơi khó hiểu, rõ ràng có ô tô thoải mái như vậy thế mà cậu chủ lại không ngồi, cố tình muốn chen chúc với cô trên một chiếc xe đạp.

Khi cô nhìn về phía ô tô, dường như Yến Bắc Thần cũng nhớ ra vẫn còn có một chiếc xe đang đỗ bên cạnh. Anh quay đầu lại, gọi lái xe ở trong xe một tiếng, nói: "Chú Trương ơi, chú lái xe về trước đi."

Lái xe là chú Trương nghe anh sắp xếp xong thì khởi động xe chạy đi nhanh như chớp.

Chú Trương đi rồi, trên con đường quốc lộ ven biển trống vắng không một bóng người chỉ còn lại Yến Bắc Thần và An Hạ.

Mà khi chú Trương rời đi, Yến Bắc Thần đã ngồi lên xe đạp. Chiếc xe đạp này là xe đạp nữ, cho dù so với hình thể của An Hạ thì vẫn còn hơi to. Nhưng Yến Bắc Thần ngồi lên, trong nháy mắt, xe đạp trở nên hơi nhỏ. Yến Bắc Thần lên xe, rồi quay đầu lại nói một câu với An Hạ.

"Lên xe đi."

Vẻ mặt của cậu chủ hứng thú bừng bừng, An Hạ ngẩng đầu nhìn anh một cái, rồi ngồi lên yên phụ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!