Hoàng Vũ không trả lời mà trực tiếp bước lại gần, mắt sắc lạnh đen thẳm không rõ tâm tư gườm gườm lườm hắn, ánh nhìn như phát ra lửa khiến tên kia bị át vía chợt sững sờ khựng lại.
Hoàng Vũ nhanh tay chộp lấy cổ tay Ngọc My kéo về phía mình, đầu nghiêng nghiêng đổi giọng, nhẹ nhàng nói với cô:
"Vào phòng mổ đi."
Ngọc My thoáng sững sờ trong giây lát, cổ tay gầy xương bị bàn tay to lớn bao gọn, từng nhịp đập loạn từ động mạch truyền sang gan bàn tay anh một cách rõ rệt.
Hoàng Vũ chợt siết chặt tựa trấn an.
Ngọc My vẫn chưa thật sự hoàn hồn sau khi suýt bị hành hung, nhưng được người này đứng ra bảo vệ thì khẽ nuốt khan, cố tỏ ra cứng rắn gật gật đầu đáp lại anh:
"Vâng!"
Tên kia thấy Ngọc My bỏ chạy thì tính nhao lên ngăn cản, nhưng đã bị Hoàng Vũ chặn đứng lại.
Hắn thấp hơn anh gần một cái đầu, bị chắn bất ngờ khiến hắn thiếu chút nữa đã đập mặt vào ngực Hoàng Vũ.
"Mẹ mày."
Hắn cay cú siết chặt nắm tay tính dạy cho kẻ ngáng đường đáng chết này một bài học, nhưng lại bị một câu của anh làm cho khựng lại:
"Chúng mày vừa làm loạn ở bến than nên thằng kia mới bị thương đúng không?"
Tên kia trừng mắt ngước nhìn anh, vẻ mặt hắn như muốn hỏi làm sao mà mày biết? Hoàng Vũ lại thản nhiên nở một nụ cười nửa miệng, nhàn nhạt rủ mi ban phát cho hắn một chút để tâm,
"Vừa hay công an thành phố đang care vụ này, thằng Long đầu trọc cũng đang lùng chúng mày nhỉ? Để tao cho gô cổ hết lại, hay bảo thằng Long xử lý thì hôm nay chiếu cố cho phép mày chọn đấy."
Nhìn vẻ mặt mới vừa hùng hùng hổ hổ chợt trở nên sa sầm của hắn khiến Hoàng Vũ hài lòng, anh lạnh nhạt quay người, nhưng chân vừa bước liền quay trở lại, bình thản nghiêng đầu, ghé tai tên kia buông lời:
"Mày vừa hỏi tao là thằng nào đúng không? Nói ra chưa chắc mày đã biết.
Nhưng không sao, nghe cho kỹ rồi hỏi thằng mày gọi là đại ca đang nằm ở kia, rồi nó bảo cho nhé!"
Môi mỏng chợt nhếch cao, anh nghiến răng gằn lên ba từ:
"Vũ "tệ nạn"
"
Sau khi gieo rắc nỗi sợ hãi cho kẻ kia, Hoàng Vũ cười nhạt rời khỏi trước sự sững sờ đến khó hiểu của những kẻ đi cùng hắn và cả nhân viên y tế có mặt.
Tên đó thì vẫn đứng như trời trồng, vẻ mặt đờ đẫn nhìn theo bóng dáng cao ráo, dù ở dưới bộ đồ bệnh nhân cũng không giấu hết được khí chất ngời ngời của người đàn ông đang thong thả bước ra khỏi phòng.
Không đợi quá lâu, sau khi nhân viên y tế xử lý xong vết thương cho kẻ được gọi là đại ca kia.
Hắn cũng tỉnh táo hơn thì đám người ấy tự động mang người đi mà không lưu lại bệnh viện thêm một phút giây nào.
…
Ca phẫu thuật loại bỏ ruột thừa bị viêm cho đứa bé kia khá thành công, nó được đưa về phòng hậu phẫu, bố mẹ nó theo băng ca rời đi.
Ái Liên kéo thấp khẩu trang, mỉm cười vỗ vai Ngọc My hai cái, cất lời khen ngợi:
"Làm tốt lắm, nếu bị khiển trách chị sẽ nghe cùng em."
Cô ấy rời đi rồi, Ngọc My còn chưa dám thở phào thì bác sĩ Tiến cũng bước ra, anh ta đến khi ca mổ gần hoàn tất.
Ngọc My giật mình quay người nhìn vị bác sĩ kia.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!