Nghe tả sơ qua thế thì Hoàng Vũ cũng đoán biết được là ai.
Phương Quỳnh đến rồi thì e rằng chỉ một lát nữa thôi là bà Hồng mẹ anh lại sồn sồn lên cho mà xem.
Cô ấy là trợ lý đặc biệt của bà ấy, anh thiết nghĩ nên dặn dò Phương Quỳnh giữ mồm giữ miệng thì tốt hơn.
Từ sau lần anh từ chối không để cô ấy mang thai con của mình thì Phương Quỳnh cũng an phận hẳn không còn nhắc đến chuyện ấy nữa mà ngoan ngoãn làm người tình nhỏ, ngày đi làm, tối đợi Hoàng Vũ trở về bên mình.
Chính cô ấy cũng nhận ra sự lạnh nhạt của anh, thời gian gần đây Hoàng Vũ không còn mặn mà chuyện gối chăn như trước, không chủ động đòi hỏi, hay hào hứng đáp ứng cô, dường như còn có chút lảng tránh thì phải.
Nhưng Phương Quỳnh lại không dám lên tiếng hỏi han hay đòi hỏi quá trớn, chỉ âm thầm lẳng lặng trông theo bóng lưng người đàn ông này rồi thở dài não nề trước khi chìm vào giấc ngủ.
Gần mười một giờ đêm trong khi các bệnh nhân khác đã nghỉ ngơi từ sớm thì Hoàng Vũ lại một mình đứng bên ngoài hành lang chỗ cửa kính mở thông ra ngoài, mắt hướng xa xăm nhìn vào khoảng tối trước mặt.
Đốm lửa đỏ từ điếu thuốc trên tay anh đang dần gặm nhấm lớp giấy cuộn bên ngoài.
Những lúc không ngủ được Hoàng Vũ sẽ tìm đến thuốc lá hoặc phụ nữ, mà nơi này lại chẳng thể gọi cô gái nào đến được.
Đây là bệnh viện cũng chẳng phải phòng ngủ nhà anh, muốn phóng túng cũng không được.
Chợt gương mặt cáu kỉnh của người nào đó lướt ngang qua tâm trí Hoàng Vũ, nghĩ tới vẻ mặt của con nhóc kia lúc xô vào phòng rồi bày ra vẻ mặt như vừa bắt gian tại trận, anh lại vô thức bật cười.
"Đã bảo bị thương đừng cử động lung tung, chú lại chạy ra đây đứng làm gì vậy?"
Giọng nói trong trẻo lanh lảnh vang lên khiến Hoàng Vũ chợt khựng lại, điếu thuốc đưa lên ngang miệng liền hạ xuống, đôi mắt như màn đêm đen đặc ngoài kia thu hẹp tầm nhìn, đặt lên bóng hình loắt choắt đang tiến lại gần mình.
"Trực cả ngày luôn à?"
"Vâng!"
Gió lùa từ ô cửa vào làm khói thuốc bay tứ tung, Ngọc My hít phải thì khẽ ho khan, tay đã đưa lên che mũi, tay còn lại phẩy phẩy trong không trung cố xua đi mùi khói thuốc không để nó ám vào người mình.
Anh đứng ở chỗ cho phép hút thuốc nên cô cũng chẳng thể cấm cản được.
Hoàng Vũ cũng nhận ra được sự khó chịu của cô thì vội rít một hơi dài trước khi dụi tắt.
Cú búng tay chuẩn xác đưa mẩu thuốc lá đã tắt vào thùng rác cách đó mấy bước chân.
Ngọc My vô thức nhìn theo vật thể vừa biến mất trước mắt rồi quay sang bâng quơ:
"Hút thuốc lá không tốt cho sức khỏe."
"Nếu ai cũng ý thức được điều đó thì bác sĩ chẳng phải sẽ thất nghiệp hết ư?"
Biết là lại bị mỉa, Ngọc My không vừa mà nghiêng đầu vểnh mặt thản nhiên đáp:
"Cũng phải, nếu xã hội bình yên thì cảnh sát như chú thất nghiệp hết nhỉ?"
Dáng vẻ đáo để của cô khiến Hoàng Vũ bật cười sảng khoái, nhưng mới vui chưa được mấy đã đau thấu tim gan.
Vết thương ở bụng đúng là gây bất tiện đủ mọi đằng mà, cử động mạnh đau thì thôi đi, đằng này ho cũng đau, cười cũng chẳng được thoải mái.
Thấy anh nhăn nhó ôm bụng, Ngọc My chẳng những không thương còn cười khẩy, "Đáng đời, đúng ra phải bị thương ở miệng mới đúng cho bớt nói xàm."
Nhưng thấy anh cứ khom người chẳng ngẩng mặt lên thì nụ cười trên môi Ngọc My liền thu lại, thay vào đó là biểu cảm lo lắng.
Cô bước lại gần Hoàng Vũ, vừa bám tay anh vừa ngó nghiêng hỏi han, mắt hau háu nhìn vào chỗ bị bàn tay to lớn ôm lấy che đi.
Ngọc My chỉ sợ vết thương lại chảy máu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!