Chương 57: Gần Bùn Mà Chẳng Hôi Tanh Mùi Bùn

Ông âu yếm ôm lấy bên má vẫn còn hơi sưng đỏ của vợ, nhẹ nhàng vuốt ve xoa dịu rồi ôn tồn nói với bà:

"Anh còn không hiểu rõ vợ mình hay sao? Nếu đứa bé đó không được sống đầy đủ tử tế cô ấy sẽ không an lòng.

Ngày nào nó còn vất vưởng em cũng thấp thỏm theo.

Từ ngày mất con, sức khỏe và tinh thần của em cũng sa sút, anh không muốn em vì nó mà phải bận lòng thêm nữa.

Như em nói người có tội là Mai Ngọc, không phải lỗi của con bé."

Bà Thu cảm kích chồng, siết lấy tay ông mà rưng rưng không nói lên lời.

Vẫn là người đàn ông này luôn bao dung và hiểu bà nhất.

Thật không uổng công bà sống chết phải theo đuổi và lấy bằng được ông làm chồng.

Bữa tối Vân An không ăn cơm, cứ ở lì trong phòng, một mình thút thít rồi ngủ thiếp đi lúc nào chẳng hay.

Bà Thu dặn chồng tối nay sẽ ngủ cùng con gái rồi đi sang phòng tìm cô.

Vân An cũng vừa dậy, nghe tiếng mở cửa nhưng lại nằm yên.

Bà Thu lặng lẽ lên giường nằm xuống rồi nâng đầu con gái để cho cô gối lên tay mình như hồi nhỏ.

Vân An chợt xoay người vòng tay ôm mẹ, rúc mặt vào ngực bà thỏ thẻ:

"Mẹ ơi con xin lỗi."

Bà âu yếm xoa đầu con gái, cảm thông: "Biết xin lỗi là tốt rồi.

Có giận mẹ không?"

Vân An lắc đầu quầy quậy.

Nghèn nghẹn hỏi mẹ: "Mẹ có ghét con không?"

"Sao mà ghét cục cưng của mẹ được chứ."

"Sao mẹ lại giúp đỡ con của người hại mình?"

Bà Thu buông tay để Vân An nằm thoải mái, rồi mới kể chuyện của Ngọc My cho con gái nghe.

Chính Vân An nghe xong cũng rùng mình ớn lạnh, thật không thể ngờ mẹ Ngọc My lại tàn nhẫn như vậy, cũng thấy cô ấy thật sự đáng thương.

Mới chỉ mơ hồ hoài nghi về thân thế của mình, mà Vân An đã rất sợ hãi nếu bản thân không phải con ruột của bố mẹ vì Ngọc My đã nói mẹ cô không thể mang thai được nữa rồi.

Nếu mà ở trong hoàn cảnh của Ngọc My chắc cô không còn muốn sống nữa mất.

"Con bé rất đáng thương, sinh ra trong hoàn cảnh đặc biệt, không được mẹ bế ẵm hay bú mớm, lại còn mắc bệnh tim bẩm sinh.

Một mình bà ngoại chăm sóc nó.

Lúc mẹ đến, nhìn đứa trẻ tím tái gầy còm thì thấy rất tội."

"Nên mẹ cho Tuệ Ngọc tiền phẫu thuật ạ?"

"Ừ."

"Mẹ không hận mẹ con họ ạ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!