Xác nhận yêu đương cũng đồng nghĩa với việc mối quan hệ của hai người đã tiến sang một bước mới, mọi nghi hoặc gượng gạo về cảm xúc đối với người còn lại cũng được lý giải.
Anh có thể nhìn cô, quan tâm cô bằng cảm xúc chân thật từ tận sâu thẳm trái tim mình chứ không phải lén lén lút lút, muốn yêu thương nhưng lại sợ bị đối phương phát hiện ra như trước.
Ngọc My nấu cơm, Hoàng Vũ đứng bên cạnh nhìn, thỉnh thoảng cô liếc sang lại bắt gặp ánh nhìn hết mực chăm chú đặt vào mình thì phát ngại, nhưng không hề né tránh mà nghiêng nghiêng đầu ngắm nhìn lại.
Những lúc bình yên như thế này mới có thời gian để nhìn ngắm đối phương một cách chân thực nhất.
Hoàng Vũ bị phát giác thì cong môi cười trừ:
"Sao lại nhìn anh?"
"Sao không tự hỏi mình ấy, chú nhìn cháu muốn mòn mất cả mặt đến nơi rồi."
"Có sao?"
Hoàng Vũ rời vị trí, vừa bước lại gần, Ngọc My vội phản kháng:
"Ở đây có sư thầy và trẻ nhỏ đấy."
Anh liếc nhìn qua vai, Tuệ Nhi đang chơi một mình ngoài phòng khách, sư thầy đọc cái gì đó trên xô pha.
Nhà có người già và trẻ nhỏ nên anh đành biết ý mà lùi lại, lưng tựa vào tủ lạnh, tay khoanh trước ngực ngắm nhìn Ngọc My nấu ăn, mà lòng dâng lên cảm giác thật bình yên và thanh tịnh.
…
Chiều tà màu cam đậm dần buông xuống, phủ lên mặt biển màu lục bảo, ánh lên những gợn sáng long lanh óng ánh như trong chai rượu mơ vẩy vàng không ngừng lấp lánh làm lóa mắt người nhìn.
Hoàng Vũ và Ngọc My cho Tuệ Nhi ra biển chơi, con bé có vẻ rất thích nghịch nước nên tung tăng chạy trước, một mình đùa với sóng biển đánh tràn lên bờ cát cũng cảm thấy rất vui.
Hai người chậm bước đi bên nhau, ánh nhìn đều hướng về phía đứa trẻ như thể đang trông chừng nó.
Ngọc My chợt cảm thấy sự ấm áp và chắc chắn bao trọn lấy bàn tay mình thì giật mình đưa mắt nhìn xuống, Hoàng Vũ cũng đưa mắt nhìn theo cô.
Không ai nói lời nào đều giữ nguyên xúc cảm còn lâng lâng trong lòng cùng bước về phía trước, trên môi mỗi người đều đọng lại nụ cười vẹn tròn của sự hạnh phúc.
Tình yêu đôi lúc quá đỗi đơn giản, giống như hai người lúc này, chỉ cần cảm nhận không cần phải nói ra cũng khiến đôi tim tự động đậy thổn thức, hòa cùng một nhịp với nhau.
…
Ngọc My có chuyện muốn nói với Hoàng Vũ nên vừa cho Tuệ Nhi ngủ xong thì sang phòng anh.
Cửa phòng chỉ khép hờ nên cô cứ thế đẩy vào, thấy Hoàng Vũ đang ngủ gục trên bàn thì chầm chậm bước tới, lâu lắm rồi anh mới bày ra vẻ mệt mỏi như vậy.
Lần trước ngủ ở nhà cô anh từng nói mấy tháng nay đều không có giấc ngủ tử tế, nghĩ lại thấy thương thì không nỡ đánh thức.
Ngọc My tựa hờ vào thành bàn làm việc, nghiêng đầu ngắm nhìn người đàn ông, khóe miệng bất giác đẩy cao, vừa mới nghĩ tới hai người đã là mối quan hệ kia thì khẽ bật cười.
Ngọc My định rời đi thì đã bị kéo lại, bàn tay to lớn bao gọn lấy cổ tay cô.
Ngọc My nhìn anh mỉm cười hỏi:
"Chú dậy rồi à?"
"Dậy từ lúc em bước vào rồi."
"Sao không lên giường ngủ?"
"Ngủ quên đấy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!