Một câu đề nghị của Ngọc My khiến Hoàng Vũ sững cả người, gương mặt vừa mới căng thẳng dần giãn ra.
Anh xoay người, chăm chú nhìn Ngọc My đáp:
"Vậy tôi ngủ ngoài sô pha."
"Nhà cháu chỉ có một cái chăn ấm thôi, cái lần trước chú đắp, hôm ấy không lạnh lắm còn được… Cháu lại chẳng thể nhường chăn ấm cho chú được.
Thôi, chú lên giường ngủ cũng được."
"Vậy còn nhóc?"
"Chắc cháu ngủ dưới đất?"
Ngọc My ngại đến phát cáu, sau khi buông lời thì nhanh tay mở cửa rồi cắm mặt đi thẳng vào trong.
Ông chú này nhiều lúc não bị delay thì phải, người ta nói thế rồi còn không biết đường, còn cứ hỏi lại.
Hoàng Vũ vẫn đứng yên bất động, nhìn vào cánh cửa vừa nhè nhẹ sập vào.
Ngọc My không khóa cửa là ngầm đồng ý cho anh ngủ cùng rồi.
Hoàng Vũ mừng rơn, gương mặt đã bày ra nét cười rạng rỡ.
Cô đồng ý cho anh ngủ cùng trong phòng, không có nghĩa là mất cảnh giác.
Ngọc My mở ngăn kéo, lấy ra cây kéo sắt để xuống dưới gối của mình ngay trước mắt Hoàng Vũ.
Anh không hỏi cũng tự biết cô làm như vậy là có ý gì.
Ngọc My vừa tung chăn, vừa nhắc:
"Với cả phí ngủ qua đêm trên giường tính một trăm năm mươi nghìn.
Trừ đỡ vào tiền quần áo là cháu còn nợ chú hai triệu hai trăm năm mươi nghìn thôi nhé!"
"Ờ.
Nhóc tính toán thật."
"Người có tiền không hiểu được đâu."
Ngọc My nằm xoay người lại với anh, Hoàng Vũ chăm chú nhìn tấm lưng trước mặt.
Đèn ngủ ở đầu giường, để chế độ ánh sáng cực kỳ yếu, chỉ đủ để không đụng phải đồ vật trong phòng nếu đi lại mà thôi.
"Nhóc không sợ tôi lại làm gì giống như lần trước à?"
Giọng nói trầm trầm phía sau làm Ngọc My giật mình, cô nghiêng nghiêng đầu về phía Hoàng Vũ, đáp lại:
"Nếu muốn làm gì thì lúc ở nhà nghỉ, cả lúc cháu sốt không biết gì chú đã làm rồi.
Với cả hôm ấy chú say, chắc nhầm cháu với cô bạn tình nóng bỏng nào ấy của chú.
Chứ cháu có phải gu của chú đâu.
Chú chỉ thích xôi thịt ngậm miệng thôi còn gì?"
Hoàng Vũ á khẩu, không mở miệng ra cãi được câu nào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!