Chương 30: Sáng Hẳn Hãy Về

Cả thân người cao lớn đã chui vào trong xe, Ngọc My theo phản xạ, dán sát lưng vào ghế, né tránh sự đụng chạm.

Cô vừa há miệng định nói, đã vội ngậm chặt lại, mắt long lanh có chút loạn, trợn trừng nhìn người đàn ông đang ở cận kề trong gang tấc.

Giọng anh trầm thấp, đều đều cảnh báo:

"Bám vào, thấp cái đầu xuống, không mà đụng phải thành xe, bươu sọ thì đừng có mà gào cái mồm lên đấy."

Hoàng Vũ cứ thế ôm Ngọc My trên tay mang ra khỏi xe.

Anh dùng cùi chỏ huých mạnh cho cửa xe tự động sập vào.

Ngọc My sợ người ta nhìn thấy sẽ dị nghị này kia liền đập đập tay Hoàng Vũ bảo anh bỏ mình xuống.

Anh lại cau mày nạt:

"Yên nào."

"Chú mặt dày không biết xấu hổ, nhưng cháu ngại lắm.

Người ta chỉ trỏ nói này kia…"

Cuối cùng anh vẫn phải chịu thả cô xuống để Ngọc My tự đi.

Hoàng Vũ theo Ngọc My đến tận cửa thang máy, cô bấm thang rồi xoay người định cất lời đuổi khách, nhưng đã bị anh lên tiếng chặn ngang:

"Không có chuyện như lần trước xảy ra nữa đâu.

Nếu muốn làm gì nhóc thì lúc ở nhà nghỉ tôi đã làm rồi.

Cần gì đi về tận đây cho rách việc."

Lời nói của anh đầy chắc chắn, đáy mắt âm u như hàm chứa sự đảm bảo vô hình, lại chất chứa sự lo lắng khiến Ngọc My không mở miệng ra cãi được.

Cô mệt nhọc thở hắt ra rồi xoay người nhìn vào cửa thang máy chờ đợi.

Trên đá ốp thành thang máy màu đen bóng loáng, phản chiếu bóng dáng hai người một cao lớn một thấp bé nhưng không rõ biểu cảm trên gương mặt họ như thế nào.

Cả người Ngọc My phát sốt nóng bừng bừng, mà bên trong lại cứ gai gai lạnh.

Dầm nước mưa lạnh giữa trời đông đúng là đáng sợ thật.

Vào nhà, cô lục tủ để đồ khô tìm thuốc lá cây mà sư thầy bốc cho để phòng cảm cúm.

Thuốc nào chữa loại cảm gì, thầy đều ghi rõ vào giấy gói cùng trong bọc thuốc ấy.

Ngọc My lấy ra bọc lá ngải khô, đọc công dụng là chuyên trị sốt cao, rét run, nghẹt mũi, người mệt mỏi chỉ muốn ngủ, đúng với triệu chứng của cô lúc này.

Ngọc My rửa lá ngải khô qua nước rồi cho vào nồi, đặt lên bếp đun.

Hoàng Vũ nhìn vẻ lờ đờ mệt mỏi của cô thì phát sốt ruột, anh bảo uống thuốc tây nhưng nhà cô không có.

Ngọc My lại khăng khăng đợi uống thuốc lá vì cô quen uống loại này.

Hoàng Vũ không đôi co, anh đuổi Ngọc My vào phòng nằm nghỉ, còn mình nhận trông nồi thuốc.

Trong lúc đợi thuốc, Hoàng Vũ lấy điện thoại ra xem, màn hình chờ hiển thị cả chục cuộc gọi nhỡ của bà Hồng mà anh không để ý thấy.

Hoàng Vũ chép miệng xoa đầu, sao lại có thể quên mất việc phải đi đón mẹ nhỉ? Chắc chắn là bà ấy đang chửi bố anh lên rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!