Từ ngày cô về chùa, một tay sư bác chăm lo dạy dỗ việc bếp núc, nữ công.
Lớn hơn một chút thì giáo dục giới tính, và tâm sinh lý tuổi dậy thì, điều mà một đứa trẻ mồ côi như Ngọc My không thể nào tự biết được.
Những năm tháng trưởng thành, Ngọc My không phải chưa từng nghĩ tới mẹ.
Cô luôn tự hỏi bà ấy là người như thế nào? Có phải rất tốt giống như vẻ bề ngoài xinh đẹp trong ảnh hay không? Tấm ảnh mà Ngọc My có được của mẹ mình, qua ngần ấy năm cũng phai mờ đi không ít.
Ở trong ảnh mẹ cô hay cười, đuôi mắt cũng cong cong như trăng non trông thật xinh đẹp.
Nhiều lúc ngồi trước gương, Ngọc My lại tự than, sao mình nhìn qua chẳng giống mẹ chút nào, ngoài khuôn miệng mỏng, nhấn khóe rõ ràng, nên nhìn lúc nào cũng giống như đang cười.
Cũng bởi vậy có thể che giấu được những lúc nội tâm yếu mềm, không cho người ngoài biết được.
Đầu giờ chiều ngày hôm sau, vừa rời khỏi chùa chưa đầy một tiếng mà Ngọc My đã thấy nhớ mọi người.
Lần nào trở về cũng vậy, chẳng muốn dứt gót rời đi.
Hoàng Vũ đưa mắt nhìn cô, lại liếc qua gương chiếu hậu, cái xe của anh lúc này, đích thị thành xe thương lái.
Cốp xe và hàng ghế sau chất đầy rau củ và ngô.
Hoàng Vũ khẽ lắc lắc đầu, cười như không.
Ngọc My bất giác ngoảnh sang, vương vào tầm mắt gương mặt sáng láng, vui tươi thì chợt trầm ngâm không rời mắt.
Hình như dạo gần đây, cô thấy người đàn ông này bớt xấu đi một chút rồi thì phải.
Nghĩ gì nói nấy, lúc Hoàng Vũ quay sang, hắng giọng hỏi:
"Nhìn cái gì mà mê mẩn thế hả?"
Ngọc My liền đáp lời:
"Dạo này nhìn chú bớt xấu đi rồi đấy, nên đừng cau có mặt mày nữa.
Mấy nữa sẽ dần đẹp lên."
Hoàng Vũ cong môi, xì lên một tiếng rồi vươn tay cốc đầu Ngọc My một cái,
"Ê nhóc, nói nghe này.
Chỉ có mình nhóc chê cái mặt trời cho này xấu thôi.
Tầm nhìn hạn hẹp.
Chẳng biết mắt thẩm mỹ kiểu quái gì."
Được khen mà người này xem ra không hào hứng lắm, lại còn động chân động tay đánh người khiến Ngọc My cụt cả hứng.
Cô thấy thế nào thì sẽ bảo thế thôi, thật thà cũng là cái tội sao? Chẳng lẽ người đàn ông này, nghe lời ong tiếng ve, ngọt ngào rót vào tai quen rồi, nên khó chấp nhận được sự thật?
Cô khẽ bĩu môi lắc đầu, trong thâm tâm đã khẳng định điều đó.
Có thể trong mắt người khác, nhan sắc của Hoàng Vũ có phần vượt trội, ưa nhìn.
Nhưng đối với Ngọc My, anh chỉ là một người đàn ông bình thường.
Cũng giống như Hoàng Vũ, anh không phải gu của Ngọc My và ngược lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!