Chương 23: Ai Chẳng Thích Cái Đẹp

Ngọc My vừa ôm đệm vừa lăng xăng bước thật nhanh đi theo anh gặng hỏi, Hoàng Vũ không muốn trả lời, ừ hữ bước thật nhanh, bỏ xa con bé.

Nhìn thấy đệm mới, bọn trẻ con thấy lạ lắm, cứ mon men sờ sờ, lại nhấn ngón tay một cái, thấy mềm mềm lún lún thì thích thú rì rầm với nhau.

Ngọc My tươi cười, xoa đầu Tuệ Minh:

"Mềm không? Biết cái gì đây không?"

"Cái đệm ạ?"

"Ừ, đúng rồi.

Tuệ Minh biết hay thế?"

"Ở lớp nội trú có mà.

Em được nằm rồi.

Êm lắm không cứng với lạnh giống như ở chùa đâu chị ơi."

"Ừ đúng rồi.

Đệm chú Vũ mua cho các em đấy.

Từ bây giờ không phải nằm giường cứng nữa nhé! Cảm ơn chú Vũ đi."

Ba đứa trẻ hấp háy nhìn sang Hoàng Vũ, tự nhiên bị nhìn vào khiến anh phát ngại, cứ đực mặt đứng trông vào bọn chúng.

Tuệ Nhi bẽn lẽn cười, nhìn nhìn Hoàng Vũ.

Mấy đứa còn lại nghe lời thì đồng thanh nói cảm ơn anh.

Hoàng Vũ nhếch nhếch khóe miệng đáp lại Tuệ Nhi, con bé liền nhoẻn miệng cười, có vẻ từ hôm qua đến giờ đã quen hơn với anh, không còn sợ khi bị Hoàng Vũ phát hiện là nó đang nhìn nữa.

Thấy bọn trẻ ồn ào, sư bác cũng đi vào xem.

Nhìn thấy đệm mới lại xuýt xoa khen đẹp.

Hoàng Vũ bảo với Ngọc My, hai cái nhỏ để tặng cho thầy với sư bác.

Lòng tốt của anh khiến cô có chút ngại nhận.

Ngọc My quay sang bảo với sư bác trước:

"Đệm chú Vũ mua cho bọn trẻ, với cả sư thầy và sư bác.

Xong con mang sang trải cho bác nhé!"

"Ôi phúc đức quá! Cảm ơn chú! Mô phật!"

Sư bác cúi đầu, Hoàng Vũ sợ tổn thọ cũng cúi đầu theo, anh không giỏi thể hiện cảm xúc theo cách mùi mẫn như thế này, nên chỉ biết cười trừ cho xong chuyện.

Được người ta cảm ơn long trọng thế này khiến Hoàng Vũ cũng có chút ngại ngùng.

Hai người đứng nhìn sư bác và đám trẻ đang háo hức chạm vào tấm nệm mới trải trên giường mà nét mặt ai cũng ánh lên sự vui vẻ.

Ngọc My chợt thu khóe miệng, nghiêng đầu thì thầm:

"Chú cho cháu số tài khoản, cháu gửi tiền."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!