Chương 20: Câu Cá Trên Cạn

Hoàng Vũ nhướng mày nhìn Ngọc My đầy khó hiểu, cô cũng bày ra vẻ mặt y hệt nhìn lại anh, "Ở chùa không có giường êm, bình nóng lạnh cho chú đâu.

Giường cứng lắm."

"Thì làm sao?"

"Chú không chịu được đâu.

Nên là chú đừng vào mất công.

Chú cho cháu đi nhờ đến đấy được rồi, rồi quay lại thị trấn mà thuê phòng.

Ở đấy có mấy cái homestay, ở cũng ổn áp lắm." Ngọc My quả quyết.

Hoàng Vũ không hài lòng, nghiêng nghiêng đầu nhìn cô:

"Tính mang con bỏ chợ hay gì?"

"Không phải, tại cũng không có phòng riêng.

Phải ngủ chung với bọn trẻ ấy."

"Chùa to không?"

Cô lắc lắc đầu, chùa Tâm Thiên không lớn, trai phòng của sư thầy ở bên trái chính điện.

Phòng cho bọn trẻ ở dãy liền kề bên phải.

Phòng ăn ở phía sau.

Chùa nằm ở vùng núi thuộc Tiểu vùng núi thấp và trung bình phía Tây bắc sông Tiên Yên.

Lưng chùa vào núi đá, cổng chính hướng xuống thung lũng, xét về địa lý thì là vị thế đắc địa nhưng lại ở vùng sâu vùng xa, nên ít người lui tới khói hương.

Và ở vùng này đa phần đều là người dân tộc thiểu số, họ tín thầy tào chứ không theo thầy chùa.

Chùa còn một tên gọi khác là chùa "Xin con" bởi nhà chùa nuôi trẻ mồ côi, nên thường hay có những gia đình hiếm muộn quanh vùng đến xin về làm con nuôi.

Cũng vì thế mà họ tự đồn đại nhau đến chùa cúng bái, cầu khấn xin con sẽ được phật độ, rồi nuôi con người sẽ đậu con mình.

Người ta cứ tự đồn đoán, rồi tự huyễn hoặc chính mình, huyễn hoặc người khác.

Có nhiều người xin xong về thì có thật, nhưng nhiều người năm lần bảy lượt đến xin nhưng chưa tới lại quay ra quở trách là nhà chùa tự phong, buôn thần b.á. n thánh, làm giảm uy tín của nhà chùa.

Đi hết thị trấn, xe vào đường liên thôn, hai bên đường là ruộng bậc thang vừa hết mùa lúa chín chỉ còn trơ gốc rạ.

Vào mùa khô, sông ngòi cạn, nên ruộng đất cũng nứt nẻ chân chim.

Xa xa là cánh rừng trồng hồi, trồng quế xanh tốt.

Bên vệ đường thỉnh thoảng lại lác đác vài khóm sở đang mùa trổ bông, hoa trắng nhụy vàng điểm xuyết trong cảnh sắc lạnh lẽo hoang vu.

Gió ù ù thổi tạt vào đầu xe, hất theo cát bụi đổ xuống kính chắn gió phát ra tiếng ràn rạt.

Ở hai bên đường, có vài đứa trẻ người dân tộc thiểu số, mặc đồ thổ cẩm, đi chân trần, da đen nhẻm bám bùn đất, lưng cõng gùi, tay dắt em đang còn thò lò mũi xanh, tung tăng đi ngược hướng với xe của hai người.

Ngọc My hứng chí kể cho Hoàng Vũ nghe về hoàn cảnh của chúng, cuộc sống nơi biên viễn hẻo lánh, thiếu thốn đủ mọi đường.

Anh không tham gia, chỉ lắng nghe cô nói, thỉnh thoảng bắt gặp ánh mắt như muốn xác nhận của Ngọc My thì gật gù tỏ vẻ đã hiểu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!