Chương 18: Đòi Nợ

Ngọc My tần ngần nhìn chiếc áo khoác lông vũ màu xanh nhạt trên con ma nơ canh bé gái đang mặc, được đặt ngay trước mặt ti.ề. n của một cửa hàng thời trang dành cho trẻ em trong Trung tâm thương mại.

Cái áo này mà Tuệ Nhi mặc đi học thì đẹp với ấm phải biết, nhưng g.i. á tiề. n thì cũng đi đôi với chất lượng của nó.

Giả. m g. iá hai mươi phần trăm rồi mà vẫn còn gần một triệu bạc.

Cô tiếc nuối khẽ thở hắt ra.

Nam My thấy Ngọc My cứ nhìn cái áo nãy giờ thì không lựa đồ nữa mà đi về phía bên ấy.

"Sao, thích cái này à?"

Ngọc My mím môi lắc lắc đầu.

Nam My lại cười cười, "Thích thì mua, xem nào.

Đang được gi. ảm g. iá hai mươi phần trăm này.

Hà My, mua cái này cho Su đi.

Hôm nay nghe nói mua hai áo khoác được tặng một áo.

Chị mua mấy cái rồi?"

"Mới chọn được một cái thôi, hết màu hồng rồi.

Định mua một cái áo khoác với ít áo len cho nó.

Tuần trước chú Công về, mang về cho mấy cái áo khoác đẹp lắm."

"Thế hử, thế mua thêm một cái nữa đi để được tặng một cái."

"Có chọn được đâu.

Đ. ắt bỏ xừ ra ấy, sợ thật, cái áo bé tí mà cả triệu bạc."

"Em tặng Su một cái, chị chọn thêm đi nhé!"

"Chốt luôn, được tặng dại gì không lấy, mẹ chồng quốc dân là đây chứ đâu, chăm con dâu từ bé."

Hà My cười phớ lớ, còn đá lông nheo trêu chọc Nam My.

Cô ấy cứ than cho vui miệng thế, chứ có bao giờ tiếc tiền mua đồ cho con gái.

Ngọc My đi theo cũng chỉ biết cười.

Lúc ra thanh toán, Hà My xếp lại đồ chia theo túi, thấy cái áo phao lông vũ màu xanh, tưởng của khách khác thì bỏ sang một bên.

Nam My nhìn thấy, lại nhặt xếp vào cùng với hai chiếc áo khoác mà họ đã chọn để hưởng chương trình mua hai tặng một.

Hà My thấy thế thì thắc mắc lắm:

"Lấy cho con nhà ai đây? Cái này phải tám, chín tuổi mới mặc được."

"Vâng."

Cô quả quyết gật đầu, lại ghé tai thì thầm cái gì đó với Hà My, cô ấy vừa định quay sang nhìn đã bị Nam My ôm lấy mặt giữ lấy:

"Suỵt! Đừng nhìn con bé nó biết.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!