Chương 17: Vô Giá

Ngọc My tròng trọc nhìn anh mà lòng đầy thắc mắc.

Chú ta không tìm thì làm sao mà biết cô không trực ở bệnh viện hay vậy.

Hoàng Vũ cũng cứng, mặt không đổi sắc, tâm thế bình thản vô cùng, phớt lờ ánh nhìn đầy ngờ vực của Ngọc My.

Bà Hồng thấy mấy người trẻ tuổi đến thăm, không biết họ là con cái nhà ai thì xởi lởi hỏi han:

"Thế mấy đứa là thế nào với thằng Vũ nhỉ?"

Thành Đăng lễ phép đáp:

"Cháu là em họ anh Bách nhà chị My ấy ạ! Con bố Long mẹ Thu.

Bác biết chứ ạ!"

"Long Thu à? Lớn thế này rồi cơ à? Lâu rồi cũng không gặp bố mẹ mấy đứa.

Lúc gặp mấy đứa còn lít nhít thế này này."

Bà bật cười hoài niệm, đúng là thời gian trôi nhanh thật, chẳng chờ ai.

Trẻ con thì lớn hết cả, người lớn thì già đi, vậy mà cái thằng con trời đánh, bốn mươi tuổi đầu rồi nhất định không chịu cưới vợ.

Đúng là nhà không có phúc.

Bà Hồng lừ lừ, lườm Hoàng Vũ một cái.

Thành Đăng giới thiệu xong rồi, bà Hồng lại quay sang Ngọc My, đứa bé này nãy giờ thấy nói cái gì ấy với con trai bà, lúc được hỏi đến thì chỉ lặng im.

Ngọc My tươi cười nói với bà mình là đồng nghiệp với Hoàng Bách, bà Hồng khẽ gật gù, đứa trẻ này ăn vận giản dị, nét mặt sáng ngời, vừa nhìn đã thấy giống con nhà được dạy dỗ tử tế.

Bà Hồng lại hỏi:

"Thế bố mẹ cháu là người ở đâu, làm nghề gì?"

Một lời của bà khiến ba bốn người bọn họ đứng hình.

Hoàng Vũ ái ngại liếc mẹ một cái, anh em Thành Đăng cũng một biểu cảm giống anh.

Chỉ mình Ngọc My là vẫn giữ nét tự nhiên, mỉm cười thật tươi đáp lại:

"Cháu mồ côi, sống ở chùa từ bé ạ!"

Bà Hồng hơi hẫng vì câu trả lời của cô, thì cũng có chút ngại.

Xong lại thấy Ngọc My cười thì cũng nhẹ lòng bởi câu hỏi có chút vô ý của mình.

Bà không xen vào chuyện của họ nữa thì bảo mấy người cứ tự nhiên rồi lên phòng trước, nhưng chân đã bước lên cầu thang rồi, lại cứ vô thức ngoảnh xuống nhìn cô bé sống ở chùa kia một cái.

Nhìn con bé cứ có cảm giác giống người nào đó mà mình từng biết mặt từ rất lâu rồi mà không thể nhớ ra là ai.

Đợi người lớn đi rồi, Vân An mới rời khỏi chỗ, ngồi xuống bên cạnh Hoàng Vũ, săn sóc hỏi han anh,

"Vết thương của anh sao rồi ạ? Đã lành chưa?"

Cô ấy cứ áp sát, anh lại có ý né ra, tay đã đưa ra ngăn cản, "Ổn rồi, sang tuần có thể trở lại làm việc được bình thường.

Cảm ơn mấy đứa đã tới thăm anh."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!