Chương 15: Thú Dữ

Thành Đăng ở phía sau nên không nhìn thấy được biểu cảm kinh ngạc đến đứng hình ấy của mẹ mình.

Thấy bà không bước đi nữa, cũng chẳng ý ới gì anh liền lắc nhẹ vai mẹ hỏi:

"Được không hả mẹ?"

"Hả?"

"Mẹ thấy em ấy được không ạ?"

Tim bà Thu như vừa rơi một nhịp thật mạnh, gượng gạo đáp lời:

"Con bé cũng xinh xắn, ngoan ngoãn."

Suốt bữa sáng, bà Thu không tập trung mấy cứ thất thần nhìn con trai, lại nhìn sang con gái.

Thông tin Thành Đăng vừa tiết lộ cho mình khiến bà nhất thời không biết phải tiếp nhận ra sao, thấy con trai vui vẻ lại khiến lòng người làm mẹ lấn cấn băn khoăn.

Vân An chợt reo lên, thu hút sự chú ý của cả nhà:

"Dưa anh đã hẹn được Tuệ Ngọc chưa?"

"Anh gọi rồi mà em ấy bảo để xem lịch đã."

"Tuệ Ngọc là ai?" Bố của họ thắc mắc.

Vân An vui vẻ đáp lời:

"Bạn của bọn con ạ! Bố còn nhớ hồi con với Dưa anh đi khóa tu ở chùa Tâm Thiên không ạ?"

Ông Long khẽ gật đầu, Vân An lại tiếp lời:

"Lúc con đi lạc ở trong rừng, là Tuệ Ngọc tìm thấy ấy bố."

Nghe con gái nhắc lại chuyện ấy, ông Long chợt trở nên trầm ngâm.

Bà Thu lặng lẽ đưa mắt nhìn chồng, dường như đọc được ra tâm tư của ông ấy.

Trong khi đó hai anh em Thành Đăng vẫn tíu tít nói về cuộc hẹn gặp cuối tuần của họ với Ngọc My mà chẳng hề hay biết tâm sự trong lòng bố mẹ.

Ăn sáng xong, Thành Đăng và Vân An đi lên phòng.

Bà Thu dọn dẹp phòng bếp, ông Long ở bên cạnh.

"Đứa bé ấy đang làm việc ở bệnh viện cùng Hoàng Bách à?"

Nghe chồng hỏi, bà Thu chợt giật mình, tay đang cầm khăn lau bàn khựng lại.

Bà biết ông đang muốn nói đến người nào, thấy động thái đó của vợ thì ôn tồn lên tiếng:

"Cũng hai mươi mấy năm rồi, trẻ con nó cũng phải lớn.

Em nhờ Hoàng Bách phải không?"

"Vâng! Em xin lỗi."

"Xin lỗi cái gì chứ? Ngồi xuống đi đừng lau nữa.

Để lát con nó lau.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!