Chương 12: (Vô Đề)

Sau khi dặn dò nhân viên y tế cùng ca trực để ý đến phòng bệnh vip kia, Ngọc My liền đi theo ba anh em họ.

Vì Ngọc My không đi được lâu nên ba người chọn ăn mấy món đơn giản ở một quán nướng ven đường.

Mùi đồ nướng thơm phức quyện vào không trung kích thích vị giác khiến ai cũng cồn cào trong bụng.

Đặc biệt là Ngọc My, bữa trưa cô ăn khá ít, một chút bánh mì sấy và hộp sữa tươi mang từ nhà đi.

Ba người vừa ăn uống trò chuyện rôm rả như bạn thân quen lâu ngày mới gặp.

Ngọc My thỉnh thoảng ngước mắt nhìn lên lại phát hiện Thành Đăng đang chăm chú nhìn mình thì có chút ngại, nhưng để cả hai không khó xử thì cô chủ động mỉm cười đáp lại anh.

Nhưng không biết điều đó lại vô tình khiến Thành Đăng càng mê mình như điếu đổ.

Hai người sàn tuổi nhau, tính theo năm thì Ngọc My còn sinh trước bọn họ nhưng vì hay ốm bệnh từ nhỏ nên thể chất nhìn nhỏ con hơn rất nhiều.

Chính Hoàng Vũ cũng từng bảo nhìn cô như con ma đói bị suy dinh dưỡng ấy.

Nhưng gầy là thầy cơm, lại rất lâu mới được ăn mấy món xa xỉ như thế này nên Ngọc My ăn rất nhiệt tình, mà anh em Vân An thấy cô ăn ngon miệng như thế thì rất thích, lại cao hứng gọi thêm cả đống đồ.

"Nhớ hồi ở chùa ngày nào cũng ăn cơm chay, em thèm thịt dã man ấy." Vân An hồi tưởng.

"Anh cũng thế, đến ngủ con mơ được ăn thịt gà."

Thành Đăng cười cười đáp lại.

Hai anh em họ không hẹn cùng đưa mắt nhìn Ngọc My, cô vừa nuốt trôi miếng thịt xuống thì cười ngượng đáp:

"Ăn quen rồi nên thấy bình thường.

Sau này đi học, phải mất một thời gian mới rèn được thói quen ăn thịt."

Thành Đăng lại gắp thêm đồ ăn bỏ vào bát cho cô, tươi cười thúc giục:

"Ăn nhiều một chút.

Hồi đấy Vân An nó cứ ngưỡng mộ vì Tuệ Ngọc có thể ăn mãi được đồ chay mà cũng lớn lên được đấy."

"Cũng không phải chỉ ăn đồ chay suốt đâu.

Hồi đi học ở trường nội trú cũng được luyện cho ăn thịt mà.

Không phải đệ tử phật môn nên là không bị cấm kĩ như vậy.

Chỉ là do thời gian ở chùa quá lâu nên là hình thành thói quen ăn chay ấy."

Ngọc My cười trừ, khi nãy còn cảm thấy thoải mái, nhưng nhìn lại mới để ý mình hơi vô tư quá, cả bàn ăn có mình cô cặm cụi ăn uống.

Hai anh em họ chỉ động đũa có tí ti mà thôi.

Từ sau lúc năm tuổi, Ngọc My đã sống ở chùa, và hình thành được thói quen ăn chay trường.

Sau này lên cấp ba, trường ở xa chùa hơn năm mươi cây số nên đành phải học nội trú.

Thời gian đầu được cho ăn thịt cô không quen, bữa đầu tiên ăn cơm với thịt rang đã nôn thốc nôn tháo, làm cả giáo viên lẫn bạn học bị một phen hết hồn.

Lúc ăn xong cũng là gần sát giờ phải trở lại ca trực, trên bàn còn cả đống đồ ăn thừa chưa đụng tới.

Ngọc My nhìn mà thấy tiếc nuối vô cùng, Thành Đăng thanh toán xong trở lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!