Nghe con bé gọi đúng tên ở chùa của mình Ngọc My ngớ cả người, chầm chậm lắc đầu, Vân An hồ hởi quay sang nói với mẹ:
"Mẹ nhớ hồi cấp ba con với Dưa anh đi khóa tu ở chùa không mẹ?"
"Ừ."
Bà Thu liền gật đầu, tất nhiên là bà nhớ rồi.
Là vì khóa tu tổ chức ở ngôi chùa ấy nên mới đăng ký cho họ đi tham gia để mấy đứa trẻ có trải nghiệm.
Nghe nhắc đến khóa tu năm ấy, Ngọc My bắt đầu ngờ ngợ ra.
Hồi ấy ở chùa có mình cô cùng độ tuổi với họ nên Vân An ấn tượng là chuyện không lạ gì.
Huống hồ cũng vì họ mà năm đó cũng là khóa tu cuối cùng mà chùa Tâm Thiên được phép tổ chức.
Vân An ham chơi đi lạc may nhờ có Tuệ Ngọc tìm được nếu không đã phải ngủ một đêm ở trong rừng hoang.
Cũng vì đứa trẻ mất tích nên chính quyền đã cấm không cho chùa được tổ chức khóa tu nữa với lý do không đảm bảo an toàn cho đám trẻ.
"Tuệ Ngọc còn nhớ anh Dưa không?"
Vân An chường mặt mình ra chỉ chỉ vào ý muốn nhắc đến chàng thanh niên có gương mặt tựa như mình.
Hai người họ là anh em sinh đôi.
Khóa tu năm ấy, Dưa anh, Dưa em cùng tham gia, bắt bạn được với đứa bé cùng tuổi sống ở chùa thì quấn nhau lắm.
Hai cô gái nhận ra nhau thì cứ tíu tít chuyện trò mà không để ý thấy hai người còn lại đang chăm chú nhìn vào.
Hoàng Bách chợt rời tầm nhìn đặt sang dì mình, thấy bà Quỳnh Thu cứ chăm chăm nhìn Ngọc My với ánh mắt buồn thương khác lạ, thỉnh thoảng môi còn hơi nhếch lên tựa đang cười thì lấy làm thắc mắc.
Anh trộm nghĩ hẳn là giữa dì mình và con bé có mối liên hệ nào khác, chứ không đơn thuần chỉ vì cuộc gặp gỡ chớp nhoáng ở khóa tu của hai đứa em họ mà khiến bà ấy phải nhọc tâm nhờ vả mình giúp đỡ Ngọc My như thế.
Nhưng lý do sâu xa trong đó là gì thì Hoàng Bách lại không biết, bởi dì anh không tâm sự gì cả.
Sau khi hỏi han tình hình sức khỏe của dì Thu, Hoàng Bách mới quay sang cắt lời hai cô gái, hỏi Ngọc My về tình hình anh vợ.
Nhắc đến ông chú biến thái kia, Ngọc My liền đổi giọng, bĩu môi:
"Chú ấy khỏe lắm, không ch. ết được đâu anh."
Thái độ ghét bỏ khi nhắc đến anh vợ của Ngọc My khiến Hoàng Bách buồn cười.
Anh không biết ông anh vợ kia lại làm gì phật ý con bé rồi.
Nghe nhắc đến tên Vũ, Vân An tò mò hỏi:
"Anh Vũ nào thế hả anh?"
"Anh họ Nam My nhà anh."
"Úi anh Hoàng Vũ á anh? Anh ấy bị làm sao phải nằm viện ạ?"
"Anh ấy làm nhiệm vụ bị thương.
Đang nằm ở khoa của Ngọc My đấy."
Vân An nghe Hoàng Bách nói Hoàng Vũ bị thương thì cứ xuýt xoa, gặng hỏi tình hình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!