Năm 20xx
Trong một ngôi chùa nhỏ gần biên giới Đông Bắc, cách Thành phố Biển hơn 100km.
Bảy giờ tối,
Tuệ Ngọc cùng mấy đứa trẻ đang ở trong phòng ăn thì nghe tiếng sư thầy từ ngoài sân vọng vào.
Sư bác ở trái nhà đang trở ngô giống phơi trên sào cũng vội vã chạy ra.
Không biết sư thầy nói gì mà sư bác lại vội vã trở lại phòng ăn, rồi đi thẳng ra cửa nách xuống bếp.
Tuệ Ngọc thấy lạ thì buông bát đũa rời khỏi bàn xuống xem.
Sư bác đã khêu lại than củi để nhóm lửa.
Khói cùng tro tàn theo luồng khí thổi từ ống nứa tung lên bụi mù cả căn bếp nhỏ.
Sư bác nhăn nhó hết cả mặt mày, vừa họ khụ khụ vì bị khói chui vào miệng vừa khơ tay phất bụi đi.
Con bé tò mò hỏi:
"Con nghe thấy tiếng sư thầy về rồi ạ?"
"Ừ, thầy mang về một người bị thương, đứa nào ăn xong rồi thì bảo trông cho bác cái bếp.
Nước sôi thì đưa lên phòng sư thầy ngay nhé! Giờ con cầm theo cái phích lên cho sư thầy trước, để bác đi nghiền thuốc."
"Vâng!"
Tuệ Ngọc nghe nói có người bị thương thì giật thót cả mình, con bé nhanh nhảu túm lấy phích nước mang đi.
Mấy đứa trẻ đang ăn cơm cũng hướng mắt nhìn theo nó, nhưng chẳng đứa nào rời khỏi bàn ăn.
Bọn trẻ con lít nhít, đứa lớn nhất bảy tuổi, nhỏ nhất là bốn tuổi.
Toàn là cô nhi, đứa bị bỏ rơi trong rừng, đứa bị thả trôi từ bên kia biên giới qua sông địa phận được sư thầy hoặc người dân vớt về, may mắn sống sót thì đưa vào chùa nương nhờ cửa phật lớn lên qua ngày.
Đa phần đều là con gái.
Trong phòng ăn lúc này có sáu đứa, năm gái một trai.
Tính cả Tuệ Ngọc khi nãy là bảy.
Con bé năm nay vừa tròn mười tuổi.
Lúc này ở trai phòng, sư thầy đang kiểm tra thương tích cho người lạ mặt mà mình mang về, nhìn vào bộ đồ và quân hàm trên vai áo của anh ta thì cũng đoán được người này đang đảm nhận vị trí gì.
Đêm qua lúc thầy đang ở tạm trong lán gần bìa rừng có nghe văng vẳng tiếng súng nổ, không ngờ chập tối hôm nay trên đường xuống núi lại gặp ngay người này bị thương nằm dưới chân dốc.
Anh ta bị cây cối che lấp, không biết có phải có duyên hay không mà thầy lại đổi đường đi nên mới gặp được.
Cũng bởi đường ấy ít người qua lại lắm, cây rừng rậm rạp khó đi.
Chiếc áo màu xanh trên người anh ta đã sờn rách do lúc rơi từ trên mép vực xuống bị va vào cành cây, nguyên một mảng phía sau vai trái bị máu thấm chuyển sang thẫm màu vẫn đang còn ẩm ướt.
Sau khi kiểm tra, xác định vết thương ở vai là nặng nhất, không phát hiện gãy chân hay tay gì thì sư thầy mới tạm yên tâm đôi chút.
Vết thương do đạn bắn tuy chỉ sượt qua nhưng lại khá sâu, trên miệng hơi se lại vì bị bỏng, chếch sang bên phải còn có thêm một vết chém sắc lẹm dài gần một gang tay tuy lúc được cứu sư thầy đã đắp thuốc cầm máu nhưng giờ dở ra thì vẫn đang rỉ máu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!