Nhược Trúc một đường đi về trước không hé nửa lời.
Hề Tu Văn thành thành thật thật theo sau, gương mặt thoáng một tia lo lắng.
Nhược Nhược sinh khí?
Hề Tu Văn ảo não. Hắn hôm nay là làm sao? Khi không lại nảy sinh cãi vả cùng một người xa lạ. Lại còn bị Nhược Nhược bắt gặp.
Kết quả Nhược Nhược chỉ hoán tên hắn một lần, sau đó nhàn nhạt nhìn hắn rồi xoay người rời đi, không nói tiếng nào.
-"Nhược Nhược, ta cùng nàng thật sự không quen.." Hề Tu Văn âm thanh mang theo một tia thấp thỏm vang lên.
Nhược Trúc đang đi phía trước đột nhiên dừng lại.
Nàng xoay người ánh mắt phức tạp nhìn Hề Tu Văn.
Nàng hôm nay là đang đi tìm vài thứ nguyên liệu thích hợp để chế tạo vũ khí lạnh, lại nhìn thấy trên Định vị đồ ánh sáng của nữ chủ và Hề Tu Văn giao nhau.
Nàng lập tức dựa theo định vị đồ đi đến nơi hai người đang đứng, trên đường đi liền nhặt được tấm khăn tay lần trước nàng vì hắn băng bó vết thương nơi tay sử dụng rơi trên đường.
Xa xa liền là một đôi nam nữ hệt như bích nhân đang trò chuyện.
Nhược Trúc gương mặt vô cùng bình tĩnh, nhưng trong tâm lại vô cùng thất vọng.
À..
Trung khuyển đã gặp nữ vương..
Nhược Trúc cũng lười chạy theo cảm giác trái tim của mình lúc đó. Nàng bình tĩnh hô tên của hắn.
Nhận được tầm mắt sáng lên của hắn, nội tâm càng phức tạp.
Nói không nên lời, nàng liền xoay người rời đi.
Có thể Hề Tu Văn lại không ngừng vì mình lý giải.
Nhược Trúc không cảm xúc nhìn hắn.
Suy cho cùng, Hề Tu Văn là trung khuyển dành cho nữ chủ, tất nhiên sau cùng khả năng cũng sẽ về bên nữ chủ.
Nàng vốn có ý định cứu rỗi thân phận nam phụ của hắn, nhưng hôm nay, nàng đột nhiên cảm thấy chuyện này thật không có ý nghĩa.
Rõ ràng hắn đồng ý là của nàng, nhưng rồi cũng lại bị nữ chủ hấp dẫn.
Cho dù đó là do quang hoàng nữ chủ người gặp người thích hoa gặp hoa nở, nhưng chung quy cũng giống như việc trải qua bao khó khăn, nam phụ cũng là thuộc về nữ chủ.
Đột nhiên Nhược Trúc nghĩ đến nam nhân kia, kẻ từng cùng nàng luyến ái năm năm, sau cũng lại lăn cùng người khác một chỗ quay lưng lại hản bội nàng.
Huống chi Hề Tu Văn người này nhân sinh ngay từ đầu của hắn đã là vì nữ chủ mà tồn tại, sau lại vì nữ chủ mà chết đi, nàng lại lấy điều gì đảm bảo hắn sẽ không "tìm về chủ cũ" a?
Nếu vậy, hà tất...?!
Nhược Trúc đôi mắt nhìn Hề Tu Văn càng ngày tình cảm càng nhạt nhượng Hề Tu Văn hoảng hốt.
Hắn thậm chí đọc được hai chữ "buông bỏ" trong đáy mắt nàng.
Buông bỏ?
Buông bỏ thứ gì?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!