Chu Uyển Oánh bị một nữ cảnh sát kéo dậy từ mặt đất, dẫn ra ngoài bệnh viện. Một giờ sáng, màn đêm lạnh thấu xương như vực sâu kín kẽ, đang chờ đợi bà ta chui đầu vào lưới.
Chiếc áo choàng lông cáo trắng như tuyết của Chu Uyển Oánh không biết đã vứt ở đâu. Bà ta mặc sườn xám nhung, run rẩy đi theo cảnh sát vài bước, đột nhiên dùng sức hất tay nữ cảnh sát ra, chạy ngược về phía sau. Nữ cảnh sát phản ứng nhanh, chộp lấy một cái nhưng không bắt được. Chu Uyển Oánh loạng choạng chân, đâm sầm vào băng ghế dài ở hành lang nghỉ ngơi. Trán bà ta lập tức bị cạnh kim loại của băng ghế cứa một đường dài.
Máu tươi chảy xuống theo khóe mắt. Bà ta mặt đầy máu, hét lên chói tai: "Là nó, là nó lên kế hoạch tất cả, nó muốn giết tôi!!!"
Sắc mặt Chu Uyển Oánh dữ tợn như ác quỷ, thê lương muốn kéo Kỷ Bắc Dương cùng xuống địa ngục.
Những người xung quanh hoảng sợ trước bộ dạng của bà ta, không khỏi nhìn về phía người đàn ông đang đút hai tay vào túi, thản nhiên đứng trước cửa phòng cấp cứu.
Là con trai, ba mẹ một chết một bị thương, anh quả thực bình tĩnh một cách bất thường, như thể mọi chuyện đều nằm trong dự liệu của anh.
Đoàn Bằng Triển nheo mắt, bước nhanh đến trước mặt Kỷ Bắc Dương, thấp giọng nói: "Bắc Dương, hãy nói với tôi rằng mọi chuyện xảy ra đêm nay ở Kỷ gia không liên quan đến cậu."
Kỷ Bắc Dương thu hồi ánh mắt từ Chu Uyển Oánh, nhìn Đoạn Bằng Triển, nói: "Chuyện xảy ra đêm nay ở Kỷ gia không liên quan đến tôi."
Đoàn Bằng Triển nói: "Cậu đã hứa với tôi sẽ vĩnh viễn không làm chuyện phạm pháp."
Kỷ Bắc Dương bình tĩnh nói: "Tôi vĩnh viễn sẽ không làm chuyện phạm pháp."
Trái tim đang đập loạn nhịp của Đoạn Bằng Triển dần bình ổn lại. Ông liên tục nói mấy chữ "tốt", vỗ vỗ cánh tay Kỷ Bắc Dương, thở phào nhẹ nhõm, nói: "Hậu… hậu sự của Kỷ Hàng còn cần cậu xử lý, Chu Uyển Oánh chúng tôi cần phải đưa đi trước."
Kỷ Bắc Dương gật đầu.
Đoàn Bằng Triển xoay người, nháy mắt với nữ cảnh sát, nói: "Tìm bác sĩ băng bó cho bà ta một chút, sau đó đưa về đồn, không cho phép bà ta gây sự nữa."
Nữ cảnh sát lôi Chu Uyển Oánh đang khóc lóc ầm ĩ nhanh chóng rời khỏi phòng cấp cứu.
Đợi hành lang trở lại yên tĩnh, Kỷ Bắc Dương nhắm mắt lại.
Hậu sự của Kỷ Hàng được Kỷ Bắc Dương bỏ tiền thuê người lo liệu, anh không tham gia bất cứ khâu nào. Chiều hôm sau, Kỷ Hàng biến thành một nắm tro tàn, được đựng trong hũ tro cốt đưa đến tay Kỷ Bắc Dương.
Kỷ Bắc Dương chỉ cầm một chút rồi đặt sang một bên. Anh ngồi trong phòng sinh hoạt trang nhã kiểu Trung Quốc, nhìn người giúp việc đỡ lão Kỷ tổng bị trúng gió ngồi dậy, để ông dựa vào đầu giường.
Lão Kỷ tổng bị liệt nửa người, miệng không nói được, mắt sáng quắc trừng trừng nhìn anh.
Kỷ Bắc Dương chỉ vào cái hũ trên bàn, nói: "Con trai ông."
Sau đó đứng dậy bỏ đi.
Lão Kỷ Tổng ú ớ phía sau anh, muốn nói gì đó nhưng không thốt nên lời, chỉ có thể trơ mắt nhìn anh bước ra khỏi phòng, giống như cách ông từng đối xử với Kỷ Bắc Dương trước đây: cao cao tại thượng, khoanh tay đứng nhìn.
Bà nội Kỷ bị kinh hãi, đau buồn quá độ nên đổ bệnh. Kỷ Bắc Dương đứng trước cửa phòng bà nội, hồi lâu không vào. Mãi đến khi y tá thấy anh, chào hỏi một tiếng, trong phòng mới truyền ra giọng nói của bà nội Kỷ.
Bà nội Kỷ nằm trên giường, nhẹ nhàng vẫy tay gọi anh.
Kỷ Bắc Dương lẳng lặng đi đến bên giường, ngồi xổm xuống, nắm lấy bàn tay già nua của bà, thấp giọng hỏi: "Bà trách cháu sao?"
Bà nội Kỷ ngẩn ngơ nhìn hai bàn tay nắm chặt lấy nhau, nước mắt đục ngầu chảy xuống thái dương bạc trắng, lẩm bẩm: "…… Tiểu Bắc, Tiểu Bắc của bà……"
Người ta vẫn nói rằng, trong một gia đình, nếu có một đứa trẻ mang bệnh, thì rất có thể chính đứa trẻ ấy lại là người "khỏe mạnh" nhất theo nghĩa khác, nhẹ tội nhất, ít nghiệp nhất.
Mắc bệnh lạnh lùng, mắc bệnh nhu nhược, mắc bệnh tham lam, mắc bệnh cố chấp. Sự tàn nhẫn của con người còn đáng sợ hơn cả bệnh tật.
Ba ngày sau, ông bà nội của Kỷ Bắc Dương lần lượt qua đời vì đau buồn quá độ, chỉ cách nhau vài giờ.
Kỷ Bắc Dương lo liệu hậu sự cho hai người, thông báo tang sự, mọi nghi thức tang lễ đều giản lược, không cho phép người ngoài đến viếng, chỉ có ông nội của Từ Nam Tang và vài chiến hữu cũ của lão Kỷ tổng đến.
Chuyện xảy ra ở nhà họ Kỷ gây chấn động giới quyền thế. Người ngoài bàn tán xôn xao, cũng có những người họ hàng xa của Kỷ gia tò mò cảm thấy sự việc kỳ quái, lén lút điều tra, nhưng dù điều tra thế nào cũng không tra ra được người thừa kế di chúc là Kỷ Bắc Dương.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!