Hứa Chi Hạ và Tiêu Dã đã quen nhau gần hai năm.
Ngoài việc gọi tên anh một hai lần trong tình huống khẩn cấp, cô chưa bao giờ gọi anh.
Nguyên nhân chính là không biết nên xưng hô như thế nào.
Anh lớn hơn cô hơn ba tuổi, đáng lẽ phải gọi là "anh."
Nhưng trước đây anh từng bị người khác đồn rằng cô là em gái của anh, anh tìm cô để tính sổ, nên cô dám gọi như vậy sao?
Tiêu Dã hỏi câu này nhiều hơn là để trêu chọc, nên cũng không nghĩ cô sẽ trả lời.
Anh nói: "Em đi tìm chỗ ngồi đợi tôi một chút."
Rồi lại chui xuống gầm xe.
Hứa Chi Hạ chậm chạp đáp một tiếng "được", đi về phía cửa xưởng sửa xe.
Cô tìm một chiếc ghế nhỏ bên ngoài, ngồi đợi.
Căn phòng phía sau lưng cô chắc chắn là nơi nghỉ ngơi của nhân viên xưởng sửa xe, có bàn có ghế, có nước và khăn tắm.
Có người ra vào qua lại, thoáng nhìn Hứa Chi Hạ nhưng không ai nói gì.
Hơn mười phút sau, Tiêu Dã từ dưới gầm xe đi ra.
Anh chống tay xuống đất lật người đứng dậy, nâng tay vung vẩy hai vòn, rồi xoay cổ vài cái.
Tiêu Dã nhìn Hứa Chi Hạ, đi gần lại.
Thấy mặt cô đã đỏ lên vì nắng, anh hỏi: "Em không biết vào trong ngồi đợi sao?"
Hứa Chi Hạ chớp mắt rồi nâng mông, kéo chiếc ghế nhỏ lùi lại vài bước ngồi vào trong phòng.
Tiêu Dã đi ra phía sau, rửa tay trong chậu.
Nước đã sử dụng qua, rất đen.
Rửa xong anh đổ nước bẩn đi, dùng gáo múc một chậu nước sạch.
Cúi đầu lấy nước rửa mặt.
Sau đó là cổ.
Nước dính vào áo cũng không sao, dù sao thì áo cũng ướt.
Tiếp theo, anh kéo tay áo lên vai rửa tay.
Nước bắn tung tóe.
Rửa được một lúc, anh nâng tay lấy khăn, tay dừng lại một chút, gọi lớn ra ngoài: "Ai lại dùng khăn của tôi? Dùng xong không giặt lại!"
Không biết từ đâu có một giọng nói từ sau một chiếc xe vang lên: "Tôi không dùng!"
Còn một giọng khác: "Không phải tôi!"
Tóm lại, chẳng ai nhận cả.
"Cái quái!" Anh mắng nhỏ một câu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!