Tiêu Dã đang nói gì vậy?
Hứa Chi Hạ không thể tin nổi.
Cũng không hiểu.
Cô tháo chiếc mũ rơm xuống, mở miệng: "Hả?"
Tiêu Dã chậm rãi nhắc lại: "Hứa Chi Hạ, em có muốn đi với tôi không?"
Hứa Chi Hạ sững sờ, đôi mắt tròn xoe.
Tiêu Dã nói thêm, giọng chẳng mấy dễ nghe: "Tôi nói trước, đi theo tôi cũng không tốt hơn là bao, nhưng tôi có đồ ăn thì sẽ không để em đói, chuyện học hành thì có lẽ cũng miễn cưỡng lo được."
Hứa Chi Hạ im lặng một lúc lâu.
Tiêu Dã chỉ đứng đó, lặng lẽ nhìn cô.
Trên mặt cô không có biểu cảm gì, nhưng những ngón tay đang nắm chặt chiếc mũ, móng tay đã trắng bệch.
Tiêu Dã nhắm mắt lại như một lời hứa: "Tôi sẽ không làm hại em."
Nói xong, anh quay lưng đi: "Em suy nghĩ đi."
Chưa đi được mấy bước.
Hứa Chi Hạ liền đáp: "Được!"
Tiêu Dã quay lại, môi mấp máy mấy giây mới thốt ra tiếng: "Em chắc chứ?"
Hứa Chi Hạ từng bước đi về phía Tiêu Dã.
Thực ra, cô cũng không tin tưởng Tiêu Dã lắm.
Họ chẳng thân thiết gì, càng không nói đến hiểu nhau.
Nhưng, chắc sẽ không tệ hơn bây giờ.
Hơn nữa, cô muốn trở về Ngọc Hòa.
Có thể trở về Ngọc Hòa, thế nào cũng được.
Chỉ khi ở Ngọc Hòa, cô mới có thể theo dõi được tiến trình của vụ án Phương Thanh.
Hứa Chi Hạ đứng trước mặt Tiêu Dã, ngước cái đầu nhỏ lên, đôi mắt đen láy kiên định lạ thường: "Em sẽ đi với anh!"
Tiêu Dã gần như không nhận ra mình khẽ gật đầu, rồi dặn dò: "Em nói với người nhà một tiếng, thu dọn đồ đạc, tôi sẽ đưa em về Ngọc Hòa."
Hứa Chi Hạ lắc đầu: "Mợ em sẽ không dễ dàng để em đi như vậy đâu."
Tiêu Dã nhướng mày: "Em định…?"
Hứa Chi Hạ: "Tối nay anh có thể đến đón em không? Em sẽ leo tường ra ngoài."
Tiêu Dã: "…"
Hứa Chi Hạ nhìn quanh một cái, nói nhỏ: "Em sẽ lén đi."
Tiêu Dã: "…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!