Tiêu Dã quay người, Hứa Chi Hạ nhìn thấy lưng anh đỏ bầm cả một mảng, còn có vết trầy xước, chỗ da bị rách rỉ máu.
Giống như bị thứ gì đó đập vào.
Hứa Chi Hạ đi vào theo.
Trong phòng không bật đèn, không quá sáng, đồ đạc và thiết bị điện tử có vẻ đã cũ, tạo cảm giác tối tăm và xập xệ.
Còn có một mùi không mấy dễ chịu.
Tiêu Dã đi đến giữa phòng khách, cúi xuống nâng chiếc ghế bị đổ lên rồi kéo sang một bên.
Hứa Chi Hạ ngây người nhìn chiếc ghế.
"Hứa Chi Hạ." Tiêu Dã đứng trước bàn trà, gọi.
Hứa Chi Hạ vội vàng đi qua.
Hộp thuốc đã mở, chai cồn sát trùng để ở bên cạnh, bông gòn cũng nằm đó.
Hứa Chi Hạ tháo lớp giấy bọc trên ngón trỏ ra, lộ ra vết thương hơi sưng.
Tiêu Dã nhíu mày, lấy băng cá nhân ra, xé lớp giấy rồi đưa cho Hứa Chi Hạ.
Hứa Chi Hạ nhận lấy.
Vì chỉ dùng một tay, động tác cô vụng về.
Tiêu Dã chú ý thấy, đá nhẹ chiếc ghế nhỏ vào gót chân cô, tay quét qua mặt ghế: "Ngồi đi."
Anh chìa tay, ngón tay khẽ gập: "Đưa đây."
Hứa Chi Hạ mất vài giây phản ứng, đưa miếng băng cá nhân cho Tiêu Dã rồi ngồi xuống.
Tiêu Dã mở lớp giấy băng cá nhân, cẩn thận dán lên vết thương cho cô.
Ngón tay cô quả thật rất nhỏ nhắn.
Tiêu Dã nghĩ vậy.
"Xong rồi."
Hứa Chi Hạ gật đầu, nhưng không có ý định rời đi: "Vết thương trên lưng anh, chắc anh tự bôi thuốc không tiện?"
Tiêu Dã ngước mắt lên.
Hứa Chi Hạ chủ động đề nghị: "Em giúp anh nhé?"
Tiêu Dã không từ chối.
Anh đứng lên, với tay kéo áo ba lỗ qua đầu, cởi nhanh chóng.
Anh ném áo lên ghế sô pha, xoay người ngồi xuống, hơi cúi lưng, khuỷu tay chống lên đầu gối, lưng duỗi thẳng.
Mặt Hứa Chi Hạ thoáng đỏ, bất giác đứng ngây ra.
Dù trước đây ở làng, nhất là vào mùa hè, đàn ông thường không mặc áo vì nóng.
Nhưng cảm giác bây giờ lại hoàn toàn khác.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!