Thời điểm đó mạng internet vẫn chưa thâm nhập vào cuộc sống.
Không có những lời kêu gọi từ các chuyên gia về việc chú trọng sức khỏe tâm lý của học sinh, cũng không có những từ khóa về bạo lực học đường xuất hiện trên các trang tìm kiếm nóng, càng không có những video ngắn hàng triệu lượt xem hướng dẫn cách ứng phó khi gặp phải những tình huống như vậy.
Lúc đó nhận thức của mọi người chỉ đến từ những điều xung quanh cuộc sống.
Nên Hứa Chi Hạ không biết rằng, những điều này chính là một hình thức của bạo lực học đường.
Không chỉ mình cô không biết.
Ngay cả những kẻ bạo lực, họ cũng không nhận thức được.
Những hành vi đó không gây ra tổn thương rõ ràng nào cho Hứa Chi Hạ.
Nhưng lại mang đến cho cô một nỗi đau không thể nói thành lời.
Cô cảm thấy rất khó chịu.
Khó chịu đến nỗi mỗi ngày đi đến trường đều cần phải tích cực chuẩn bị tinh thần, và suốt thời gian ở trường chỉ muốn tự gói mình lại.
Điều đã cắt đứt sợi dây căng thẳng cuối cùng của Hứa Chi Hạ là vào một buổi chiều nọ.
Hôm đó Hứa Chi Hạ vì hỏi giáo viên một bài toán vật lý mà đã ở lại muộn.
Sau đó cô đã chứng kiến một cuộc ẩu đả ngay bên dòng sông cạnh cổng trường.
Từ xa nhìn lại, một bên là học sinh của trường nghề bên cạnh, bên còn lại người dẫn đầu chính là Tiêu Dã.
Họ đánh nhau, chỉ đơn thuần là dùng tay chân.
Đè người xuống đất, đánh tới tấp, lại bị những người khác từ phía sau đá ngã…
Hứa Chi Hạ sợ hãi vội vàng chạy đi.
Cô quá sợ hãi.
Cô sợ Tiêu Dã sống ở đối diện.
Đối với cô, Tiêu Dã giống như một quả bom hẹn giờ không biết khi nào những cú đấm và đá của anh sẽ rơi xuống mình.
Cô cũng sợ cả các bạn học.
Họ ghét cô như vậy, không biết ngày nào đó sẽ đối xử với cô bằng những cú đấm đá…
Khoảng chín giờ tối, Phương Thanh về nhà.
Bà ôm một số dụng cụ vẽ mới tinh, gõ cửa phòng Hứa Chi Hạ rồi thò đầu vào: "Họa sĩ nhỏ, mẹ làm phiền chút nhé!"
Giọng nói nhẹ nhàng ấm áp, nhưng như một con dao đâm thẳng vào tim Hứa Chi Hạ.
Cô đã kiềm nén nước mắt lâu, bỗng chốc vỡ òa, vai cô run rẩy không ngừng.
Phương Thanh phát hiện ra điều khác thường, vội vàng bỏ đồ xuống, hai tay nâng mặt Hứa Chi Hạ, dùng ngón tay lau nước mắt cho cô: "Sao vậy? Hạ Hạ, con sao vậy? Đừng làm mẹ lo."
Hứa Chi Hạ nghẹn ngào cầu xin: "Mẹ ơi, chúng ta về nhà đi."
Trong miệng cô, "nhà" là đang nói đến làng Lan.
Phương Thanh vuốt tóc Hứa Chi Hạ, hỏi một cách kiên nhẫn: "Sao bỗng dưng lại muốn về nhà vậy? Có phải ở trường hay trong phòng tranh xảy ra chuyện gì không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!