Chương 9: Phó đội trưởng.

Người vừa được gọi là Phó đội trưởng ngẩng đầu, chỉ liếc nhìn qua một cái rồi im lặng, không nói gì.

Thời Ngu không khỏi kinh ngạc: Đội trưởng?

Lẽ nào đây chính là Phó Nam Nghiêu – phó đội trưởng của Hiệp hội Dị năng giả hiện tại?

Sao người này lại khác xa tưởng tượng của cậu như vậy...

Trong tiểu thuyết, vị phó đội trưởng này được miêu tả là kẻ suốt ngày như bị vùi trong bóng tối, ít nói, trầm mặc, lạnh lùng, như một vũ khí vô tri vô giác không mang theo cảm xúc.

Ngoại trừ Tang Hoài Ngọc, anh ta hầu như chẳng phản ứng với bất kỳ ai.

Nghe nói bởi vì dung hợp với quỷ dị vật nên tính tình mới trở nên lạnh nhạt. Sau này trong một sự cố, tất cả những đội viên thân cận với anh ta đều bị quỷ dị tra tấn chết, chỉ còn lại mình anh ta sống sót. Từ đó lưu lại những di chứng nặng nề, có thời điểm gần như mất khả năng nói chuyện.

Đối diện, người đàn ông mặc bộ đồ tác chiến màu đen, thân hình cao lớn, trầm lặng như một con báo đen cảnh giác. Chỉ vì chuyện cây mắc cỡ vừa rồi, ánh mắt của anh ta chuyển sang nhìn Thời Ngu.

"Cây mắc cỡ trong suốt... rất hiếm khi chủ động tiếp xúc với người khác."

Bởi bản tính đặc thù của loài cây này, cho dù có năng lực ẩn thân thì cũng cực kỳ ít xuất hiện trong đám đông.

Thời Ngu bắt gặp ánh mắt ấy, thoáng giật mình —— có phải... anh ta đang dò hỏi cậu?

Thời Ngu ngập ngừng, chính cậu cũng thấy mơ hồ:

"Tôi cũng không biết sao nữa. Vừa rồi nó tự nhiên xuất hiện thôi."

Vì đột nhiên có nhiều người đến, cho dù cây mắc cỡ kia vốn muốn thân cận với nam sinh mà nó vừa chú ý, lúc này cũng chỉ có thể rụt lá lại, co ro thành một khối.

Con người không thể giao tiếp với quỷ dị vật, Hiệp hội Dị năng giả cũng chẳng thể nào thăm dò được bản chất thực sự của chúng.

Phó Nam Nghiêu thu ánh mắt, thấy hỏi không được gì thì định mang "233" đi. Nhưng ngay trước mắt bao người, con cây mắc cỡ nhút nhát kia lại thò lá xanh ra, lần này còn cẩn thận quấn chặt lấy cột đá bên cạnh.

Thời Ngu: ...

Phó Nam Nghiêu: ...

Bầu không khí chợt rơi vào im lặng.

Hàn Sở Dập liếc qua, khẽ nhếch khóe miệng:

"Con này coi bộ chết cũng không chịu đi, sợ là chẳng muốn quay lại khay nuôi cấy nữa."

Cây mắc cỡ bám chặt lấy cây cột, thế nào cũng không chịu nhả. Có lẽ nó cảm nhận được nơi này chỉ có một người thường là Thời Ngu, nên muốn ẩn mình theo cậu để trốn đi.

Giải thích này hoàn toàn khớp với phản ứng ban nãy của nó.

Phó Nam Nghiêu nhíu mày, không nói gì thêm, chỉ đưa tay gõ nhẹ vào chậu hoa. Cây mắc cỡ giật mình như bị dọa, miễn cưỡng thu lại lá, chui về chậu.

Người đến bắt cây mắc cỡ gật đầu với mọi người rồi mang chậu hoa đi. Chỉ có Thời Ngu thoáng cảm giác kỳ lạ —— lúc Phó Nam Nghiêu rời đi, hình như anh ta đã nhìn cậu với ánh mắt dò xét?

Hàn Sở Dập hơi nhướng mày, thấy việc đã xong thì lập tức cầm bộ đàm báo lại:

"Ổn rồi, không cần rút quân."

"Cây mắc cỡ đã được Phó đội tìm thấy, giải tán đi."

Đồng đội đáp lại qua bộ đàm:

"Thế thì tốt quá, còn tưởng đêm nay lại phải tăng ca."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!