Chương 6: Cơm hộp quỷ dị.

Thời Ngu: ...

Chuyện gì vừa xảy ra vậy?

Không phải nó định giết mình sao?

Sao lại biến thành... cơm đùi gà mật ong?

Cậu trợn tròn mắt, đầu óc mờ mịt. Nhưng trong cảnh huống cực kỳ hỗn loạn ấy, con người thường sẽ nhanh chóng buộc bản thân bình tĩnh lại. Một phút trôi qua, thấy cái hộp quỷ dị vẫn đứng yên bất động, không tiếp tục ra tay, Thời Ngu hít sâu, thử cử động ngón chân.

Có thể đi được!

Cậu cẩn thận lùi lại một bước, sau đó lao vội về phía cửa.

Cơ thể vẫn còn mềm nhũn sau khi được giải trừ khống chế, từng động tác vụng về, vừa chẳng có sức phản kháng, vừa chẳng thể gây tổn thương gì cho quỷ dị. Nhưng lạ thay, cái "Không thể vứt bỏ chuyển phát nhanh" khi nãy còn tràn đầy sát khí lại im lìm như đã chết.

Thời Ngu nhìn thoáng qua hộp cơm vẫn còn bốc khói trên sàn, nghiến răng mở cửa phòng:

"Có chuyện rồi!"

Thẩm Ngôn lúc đó đang tựa lưng vào tường, nhắm mắt cảm nhận xung quanh. Vừa thoáng nhận thấy điều bất thường thì tiếng ổ khóa vang lên.

Một thanh niên mặc hoodie xuất hiện, nắm chặt tay nắm cửa, dáng vẻ chật vật, mái tóc rối dính mồ hôi, ngay cả khóe mắt cũng đỏ.

Lần đầu tiên chính diện gặp phải quỷ dị, Thời Ngu đã giữ được bình tĩnh để chạy ra, nhưng trái tim vẫn đập loạn.

Thẩm Ngôn vô thức đưa tay đỡ cậu, ánh mắt nhanh chóng lướt qua người rồi nhìn thẳng vào phòng. Trong giây lát, anh lập tức thấy thứ quen thuộc: một chiếc hộp vuông chuyển phát nhanh.

Không cần nghĩ nhiều, anh biết đó chính là "Không thể vứt bỏ chuyển phát nhanh" – vật quỷ dị B cấp đã cướp đi không ít mạng người.

Nhưng tại sao nó lại vào được đây?

Trong phòng có sẵn dụng cụ bảo hộ, lại thêm hai dị năng giả dung hợp quỷ dị là anh và Hàn Sở Dập canh giữ, vậy mà chẳng ai phát hiện nó xâm nhập. Kỳ lạ hơn, Thời Ngu vẫn còn sống đi ra.

Ánh mắt Thẩm Ngôn khẽ nhíu. Có gì đó không đúng.

Ngay lúc này, Hàn Sở Dập đã bước vào phòng. Xương cốt sói dung hợp khẽ rung, bàn tay cậu ta biến thành trảo sắc bén, lạnh lùng đặt lên hộp chuyển phát nhanh.

Dù bị hơi thở quỷ dị khác bao trùm, cái hộp vẫn bất động.

Hàn Sở Dập "chậc" một tiếng, nhấc hộp lên. Cảm nhận bên trong đã biến mất khí tức quỷ dị, gương mặt cậu ta trở nên cổ quái.

"Chết rồi."

"Chết rồi?" – Vương Sơn và Triệu Văn kinh ngạc đến trợn mắt. – "Hàn ca, anh đừng đùa. Sao mà chết được?"

Hôm qua nó còn tung hoành, giết không ít người. Một B cấp quỷ dị đâu dễ dàng "chết" thế này.

Vương Sơn dè dặt:

"Anh kiểm tra lại lần nữa đi?"

Hàn Sở Dập nhăn nhó, không kiên nhẫn, liền xé toạc thùng giấy:

"Tự xem đi. Chết hẳn rồi. Giống như bị hút cạn năng lượng."

Mọi người sững sờ. Một B cấp quỷ dị lại có thể... cạn kiệt quỷ lực mà tự bạo?

Ánh mắt đồng loạt dừng lại trên sàn – nơi có một hộp cơm nóng hổi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!