Người bình thường nếu biết mình đang bị một phần tử xã hội nguy hiểm theo dõi, ít nhiều cũng sẽ hoảng loạn. Thanh niên đeo khẩu trang đối diện cũng thật sự biến sắc.
Có lẽ bởi giọng nói trong trẻo dễ nghe của cậu khiến áp lực mất ngủ lâu năm của anh phần nào dịu bớt, nên Thẩm Ngôn chú ý đến Thời Ngu nhiều hơn so với người khác.
Mấy đội viên của Hiệp hội Dị năng thì ai cũng mang vẻ lo lắng, ái ngại nhìn cậu. Nghĩ mà xem, bất kỳ ai gặp chuyện này cũng khó mà chấp nhận nổi.
Việc đã đến nước này, Thời Ngu hít sâu một hơi để giữ bình tĩnh:
"Vậy... bây giờ phải làm sao?"
Đối diện là nam hai trong nhóm nhân vật chính – người có thực lực sánh ngang với Phó đội trưởng Phó Nam Nghiêu của hiệp hội, chỉ kém Tà Thần Tang Hoài Ngọc một bậc. Hẳn là anh ta sẽ có cách?
Quả nhiên, Thẩm Ngôn gật đầu:
"Cậu không cần quá lo. Để đề phòng hung thủ tiếp tục xuất hiện, chúng tôi sẽ tạm thời theo sát cậu, cho đến khi bắt được hắn mới thôi."
Phía sau, Triệu Văn cùng vài người cũng đồng loạt an ủi:
"Bác sĩ Thẩm tuy chỉ là đặc phái viên, nhưng năng lực thì không chê vào đâu được. Ngài Thời cứ yên tâm."
Thời Ngu: ...
Cậu trông rõ như vậy sao?
Hơi cúi mắt xuống, rồi lại ngẩng lên, Thời Ngu đã kịp điều chỉnh lại tâm trạng. Nghĩ đến việc mấy người này đã vất vả canh cả đêm, cậu nhớ ra:
"À phải, nói chuyện mãi mà quên mất. Các anh có muốn uống nước không? Tôi đi rót chút nước ấm."
Vương Sơn vội xua tay:
"Không cần phiền đâu."
Anh ta vừa định nói thêm, thì thấy Bác sĩ Thẩm – người vốn có thói ở sạch, không thích động vào đồ của người khác – lại liếc nhìn cậu chủ trẻ rồi khẽ lên tiếng:
"Phiền cậu."
Vương Sơn: ... A?
Bác sĩ Thẩm khát nước sao?
Trong lòng anh ta có chút ngạc nhiên, quay đầu nhìn, còn Thời Ngu thì chẳng nghĩ nhiều, liền xoay người vào bếp lấy nước.
Anh ta vừa muốn hỏi, thì nghe Bác sĩ Thẩm khẽ dặn:
"Gửi tin nhắn cho Phó đội trưởng. Hàn Sở Dập bị trừ một điểm thực tập."
Hàn Sở Dập – thiên tài máy tính mới vào đội, lại là con trai hào môn nhà họ Hàn ở thành phố B. Dù sinh ra đã ngậm thìa vàng, nhưng cậu ta không muốn kế thừa gia nghiệp, mà sau một lần tình cờ hỗ trợ Tang Hoài Ngọc xử lý sự kiện, liền kiên quyết gia nhập hiệp hội. Được Tang tiên sinh để mắt tới, Hàn Sở Dập lại ngày càng kiêu ngạo.
Cậu ta từ trước tới nay chẳng chịu phục ai, nhiều lần còn cố tình làm qua loa, khiến ngay cả Thẩm Ngôn vốn ít để tâm cũng thấy chướng mắt.
Vương Sơn và Triệu Văn liếc nhìn nhau, không rõ vì sao vị thiếu gia kia lại chọc giận Bác sĩ Thẩm lần này. Nhưng họ vẫn nhanh chóng gửi báo cáo cho đội trưởng.
Một lát sau, Thời Ngu bưng khay nước ra.
Không biết mấy người này có uống trà không, cậu rót luôn cho mỗi người một cốc nước ấm.
Những ly nước trắng bốc khói được đặt lên bàn. Vương Sơn cầm lấy ngay, uống một hơi. Cả nhóm đã canh suốt đêm, vừa đói vừa lạnh, nên ai cũng uống lấy uống để. Riêng Thẩm Ngôn thì hoàn toàn không động vào.
Thời Ngu: ...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!